Vài Kỷ Niệm Về Một Người Bạn Thân Thương

 

Phan Văn

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Tôi quen Toàn từ thời c̣n họctrường Nhà nước (Trường Nam Tiểu Học) trước năm 1958. Hai đứa được miễn thi tiểu học cùng thi vào trường Phan Châu Trinh, cái trường công độc nhấtthành phố Đà Nẵng, thời bấy giờ (1958).

 

Tôi c̣n nhớ Toàn đậu thủ khoa, anh Minh Chính đậu hạng nh́, c̣n Đổ Thiệp hạng chót. Chúng tôi sung sướng hân hoan bước vào trường trung học, tôi Toàn được xếp chung cùng một lớp Đệ Thất 1, cùng ngồi chung bàn, cạnh nhau chúng tôi thân nhau từ đó.

 

Anh giúp tôi thật nhiều sách vở - , mới , viết nguyên tử kể cả viết pilot. Tôi c̣n nhớ năm Đệ Lục, thầy Nguyền Trung Hối dạy Hóa Học thường bắt học tṛ viết công thức phải đóng khung màu, Toàn cho tôi cả hộp couleur để màu. Nhà Toàn ởdưới trẹm cuối đường Độc Lập , c̣n nhà tôigần trường Thọ Nhơn. Tôi biết đánh bóng rổ trước Toàn, tôi bóng rổ, anh cũng thích bóng rổ nên càng hợp nhau hơn. Trường Phan Châu Trinh lúc nầy chưa sân bóng rổ, chỉ một tấm bảng một ṿng sắt để ném banh. Đoạn đường Nguyễn Hoàng giữøa đường Lợi, ai học Phan Châu Trinh thời đó biết, nhà Toàn khá giả, anh mua một trái banh bóng rổ thật thuyệt vời. Anh tôi ao ước trường ḿnh một sân banh. Thế rồi cuối năm Đệ Ngũ, trường khánh thành một sân bóng rổ, một pḥng thí nghiệm, ước mong của tôi Toàn đă thành sự thật. Cứ mỗi buổi chiều không giờ học, Toàn thường đạp một chiếc xe đạp ngang màu xanh lên tôi rủ đi đánh banh, kỷ niệm vàn. Đến năm Đệ Tứ, trường tổchức đánh bóng rổ giao hữu giừa các lớp, tôi Toàn loay hoay đi may quần basket cho lớp, mua áo thun ba lổ, xịt sơn bằng ống xịt muỗi; nghĩa làm tất cả nhừng khi ra sân như đội bóng chuyên nghiệp - thời đó tôi Toàn nghĩ vậy, bốc thăm Đệ Tứ 1 gặp Đệ Tứ 2. Tôi làm thủ quân Tứ 1, gồm Trần Ngọc Toàn, Hoàng Phúc, Trương Khả Quư, B́nh đenAnh Trần Liên làm thủ quân lớp Tứ 2, gồm Bùi Văn Đào, Kim An, Hừu Đức, Văn Bang cũng trao cờ kỷ niệm, cũng chạy ṿng sân. Sau trận đấu, tôi - Tứ 1 - thất bại. Tôi Toàn nh́n nhau cười, cái cười hồn nhiên không cay . Tôi nhớ măi ngày ấy cái tuổi của tuổi học tṛ, anh Trần Liên cũng thỉnh thoảng nhắc lại trận đấu ngày ấy.

 

Cuối năm thi trung học, tôi Toàn đều đậu, tôi hy vọng sẽ gặp lại Toàn trong ngày tựu trường nhiều xáo trộn (lên lớp đệ Tam phải chọn ban A, B hoặc C). Ngày tựu trường lại đến, tôi t́m măi không gặp lại Toàn, măi đến bây giờtôi vần chưa gặp lại anh.

 

Tôi cứ tưởng, anh đi du học tôi biết thời ấy với gia đ́nh anh đủ khả năng làm việc đó. Rất nhiều lần đi ngang qua nhà anh, tôi muốn vào hỏi nhưng lại thôi.

 

Khi vào trường đại học Sài G̣n, tôi học Khoa Học nghe tin anhKiến Trúc. Tôi đến trường Kiến Trúc t́m anh. Tôi hỏi anh Hoàng Phúc lúc đó đanh họcPhú Thọ về Toàn, tôi anh Phúc thường hay đánh bóng rổ tại trường đại học Phú Thọ - anh Hoàng Phúc Lữ Gia.

 

Đến năm 1968, tôi đổi phân khoa nên không được hoăn dịch. Theo thời gian với cuộc chiến, với cuộc sống, tôi vần nhớ măi đến người bạn xưa. Người bạn đă giúp tôi quá nhiều về vật chất lần tinh thần trong thời gian bậc trung học đệ nhất cấp.

 

Đến năm 2002, vào một buổi sáng đang chạy bàn cho vợ, điện thoại reo:

-  A ! đen đó hả ?

-  Dạ ! Tôi đây. Xin lỗi ai đầu dây?

-  Toàn sẹo đây ! C̣n nhớ tôi cái sẹo thường lấy tóc che lại đó không ?

Anh sợ tôi quên anh gần nửa thế kỷ, cũng như tôi sợ anh đă quên tôi lâu rồi.

-  Tôi nhớ anh rồi ! Tôi biết anh rồi ! Kể cả trên tên than phụ của anh, bây giờ anh đang ởđâu ?

-  Canada

 

Sau khi trao đổi vài tin tức về gia đ́nh, tôi hỏi anh khi nào về Đà Nẵng, anh bảo cuối năm này hoặc sang năm.

 

-  Anh c̣n nhớ nhà tôi không ?

-  Gần chùa cái tháp cao đường Phan Châu Trinh (chùa Tam Bảo Tự) quẹo vào phải không ?

-  Đúng rồi !

 

Tôi biết, khi đó trong trí nhớ anh đang hiện lên ngôi nhà tranh lụp xụp nghèo nàn, ở trướcmột con đường khá lầy lội vào mùa mưa, mỗi lần đạp xe lên nhà tôi rất vất vả. Tôi anh đă lui cui trong căn nhà này biết bao nhiêu lần tạo dựng ước để bao kỷ niệm.

 

Tôi thầm mong anh nhớ măi, tôi đen tôi nhớ anhToàn sẹo.

 

Sao măi đến bây giờ 2005, anh vẫn chưa về Đà Nẵng ! Anh hăy cho tôi một lần được hội ngộ, để cám ơn anh, để tôi c̣n hàn huyên tâm sự sau 45 năm

 

Quá lâu rồi, bạn ơi !

 

Bạn của Toàn,

 

Phan Văn

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

                     (́ 10) - Toàn (́ 5)