Em Yêu Anh

 

Nguyễn Thị Huế  -  Vơ Nghĩa

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Không rơ những tiếng nói 'anh yêu em', 'em yêu anh có từ bao giờ...bốn ngàn năm về trước, hiện tại bây giờ, hay vẫn c̣n măi bốn ngàn năm về sau nữa.     Đối với riêng tôi th́ những tiếng nói ấy có một ư nghĩa và tác dụng vô cùng lớn lao không thể tưởng tượng được.

 

Số là từ khi bước chân qua ngưởng cửa tuổi dậy th́, lúc c̣n đang ở bậc Trung Học trong thành phố, tôi vốn dĩ rất hiền lành, nhút nhát, ngại ngùng pha lẫn chút e thẹn khi có dịp phải tiếp xúc với phái 'liếu yếu đào thơ' học cùng trường, cùng lớp, hoặc thỉnh thỏang gặp nhau ng̣ai đường, hàng xóm hay buổi tiệc liên hoan... Có lẽ với dáng vấp 'thư sinh nho nhă' mắt nai tơ vàng mơ ngơ ngác, kèm theo mái tóc bồng phiêu lăng đen nhánh một cách tự nhiên không cần chải chuốt, làm mát mắt phái yếu hay sao mà các cô nàng 'tiên nữ cứ lần lượt t́m cách

 

đến gần bên tôi v́ đủ mọi thứ lư do như: anh làm giúp em bài tập này đi, em nghĩ hoài chưa ra nè - anh coi sao chiếc xe Velo Solex của em đạp hoài không nổ nè - anh xách chiếc giỏ này dùm em đi, nặng quá hà.. Ôi thôi các cô nàng cứ giao việc tới tấp cho tôi nhiều đến nỗi không cần biết là tôi có kịp thở hay không đây nữa. Mà thôi cũng không sao, công lao hạng mă được đền bù cho với nào là kẹo dừa, ô mai, sữa tươi, pâté chaud... kèm theo ánh mắt long lanh chan chứa, môi cười hàm tiếu chúm chím....

 

Eo ôi người tôi cứ sướng run lên, khóai ơi là khóai, đă đời ơi là đă đời.  Cứ tưởng ḿnh đang là một ‘đấng anh hùng' đang xông pha trận mạc, tả hữu tung ḥanh,  công phá thành tŕ để chiếm lại người đẹp như trong phim 'Hélène de Troix' mà ngày xưa tôi rất thích. Các bạn trai học cùng trường cứ tha hồ mà     ghen ghét nhé, vừa buồn, vừa giận, vừa tức lư: quái, cái thằng này có cái “củ cải” ǵ hơn ḿnh mà bọn con gái cứ bu vào nó như đĩa, xô ra không hết vậy? trong khi ḿnh mơ có được một cô cũng không ra. Nhưng mà nào ai có hiểu được nỗi ḷng sâu kín của một chàng trai khỏe mạnh, đang tuổi mới lớn như tôi đây muốn cái ǵ.... tôi muốn tiến xa hơn nữa, tôi muốn được cái mà ở vào tuổi tôi không ai cho phép cả: tôi muốn được ôm ấp thân h́nh ngọc ngà của các nàng “tiên nữ'” để d́u nhau đi vào làn điệu Tango muôn thuở...

 

Nhưng mà than ôi ranh giới luôn luôn đóng kín mít, thành tŕ quá là kiến cố, mà tôi th́ 'vô kế khả thi', t́m kiếm ḥai vẫn chưa có lối thóat khỏi cái ṿng      lẩn quẩn dịu dàng này, tôi nghĩ bụng có lẽ ḿnh phải t́m đến các bậc đành anh kinh nghiệm để văn kế, th́ may ra có   cơ hội được “bay bổng lên tận trời xanh” một lần cho biết ra sạo... Chọn một góc vắng trong trường để ngồi thỏai mái và mỉm cười một ḿnh như để tưởng thưởng công lao mới t́m được sáng kiến hay đáo để. Nhưng mà rồi sau đó chợt nhớ lại giật ḿnh, tôi lại buồn bă ngay: t́m ai hỏi kế bây giờ đây, cha mẹ th́ nhất định là không được rồi, chết liền tại chỗ, nào dám giỡn mặt, c̣n thầy cô trong trường th́....eo ơi thôi đi, sẽ có đến chục bài học về đạo đức, mô phạm, tương lai hằm bà lằng.... Bạn bè học cùng lớp, cùng trường th́ ḿnh không thể tâm sự được với thằng nào cả, vă lại bản thân tụi nó c̣n lo chưa xong, một ả c̣n không có, th́ hơi đâu mà giúp được ḿnh. Cuối cùng rồi th́ 'bầu tâm sự' đành phải để trôi sang bên theo ngày tháng thơ ngây của tuổi học tṛ, mê miết theo đuổi Sổ Điểm, Bảng Danh Dự, tranh dành ngôi vị đứng đầu lớp, Vua Tóan, 'diễn thuyết như Ông Tây con'....

 

Thế là trường học, bạn bè, du ngọan, thể thao, khoa học, ngọai ngữ, những con số, nghịch lư tóan học, thi cử, bằng cấp... đă cuốn hút tôi vào quỹ đạo mê măi, quên luôn cả chính tôi đang muốn cái ǵ, đăng đăng một bầu tâm sự c̣n chưa giải quyết xong, cái ḿnh cần th́ vẫn c̣n chưa đủ... Cho đến một ngày phải nói là làm nên lịch sử đời tôi, cái ngày mà tôi gặp được một bậc cao minh chỉ giáo cho để có thể 'gỡ rối tơ ḷng', đem lại biết bao niềm hảnh diện, sung sướng cho tôi măi về sau này trong chốn t́nh yêu.

 

Diễn tiến là như thế này, nhân khi trường tôi có tổ chức buổi 'Văn Nghệ gây quỹ giúp những người bạn khiếm thị', tôi để ư là anh chàng nhạc sĩ chơi guitar-solo có hàm râu mép cắt tỉa rất khéo 'kiểu Pháp', với làn râu mỏng như sợi nhợ dán dính lên môi trên, gây một cảm tưởng cho bất cứ ai lần đầu mới gặp đều có chung ư nghĩ là chắc anh chàng này dê chúa đây!  Mà quả thật là như vậy, tôi để ư rơ là cứ mỗi cô ca sĩ nào lên sân khấu đều ghé sang bên phía anh đứng ôm hôn nhẹ một cái trên má của anh, dặn ḍ điệu nhạc, rồi mới bước đến cầm micro chuẩn bị hát sau khi ban nhạc dạo mở đầu. Tôi vừa khóai vừa phục lăn sát đất, ước mơ phải chi ḿnh cũng được như người đàn anh này th́ quá đă. Nghĩ thầm là các cô gái đă hôn t́nh tứ với anh như vậy th́ cái việc kia, cái bầu tâm sự của ḿnh, chắc là anh đă lẽm tuốt rồi, đâu có khó ǵ.... Nghĩ đi rồi chợt nghĩ lại, hay là đại ca này có 'chuộc ngăi yêu Châu Đốc', hoặc là nhờ vào sự hổ trợ của hàm râu mép Gaulois gây mê các cô nàng ca sĩ.... Ḿnh cũng là tay guitar-bass đứng sờ sờ đây, đệm theo các cô hát bắt mệt mà chẳng cô nào ghé ngang sơ múi ǵ ḿnh cả. Thắc mắc nhiều quá nhức đầu, chi bằng đợi đến giờ giải lao sẽ t́m cách làm quen và hỏi thăm bí quyết của đại ca này mới được.

 

Thời cơ đă đến trong giờ giải lao, anh guitar-solo c̣n ở lại sau một chút để chỉnh lại các amplifier và các dây nối điện... Tôi bèn lân la đến gần và hỏi:

- Chào chú, chú chơi đàn tuyệt giỏi làm các cô mê như điếu đổ, chắc là chú nổi tiếng lắm và có nhiều người đẹp học tṛ nhỉ.

- Chào chú em, chú em là học sinh của trường này hả?

- Dạ phải, em mới chơi đàn hai năm, c̣n non lắm, phải học thêm chú rất nhiều.

- Chơi chung hôm nay, tôi nhận thấy chú em đệm có nét lắm, chắc là nghe dĩa nhạc nhiều lắm phải không? Ây cha, hay là muốn ǵ đây nói thẳng ra đi, thời gian nghỉ không c̣n nhiều lắm đâu chú em ạ.

 

Chộp ngay cơ hội ngàn vàng, tôi bèn tỉ tê giải bày 'bầu tâm sự' đă mang tự bấy lâu nay cho đàn anh giúp đỡ...

Nghiêm chỉnh nghe xong, bậc đàn anh cẩn thận phán bảo:

- Tôi không phải thầy giáo, mô phạm. Tôi là người nghệ sĩ, cho nên với tâm hồn nghệ sĩ, tôi nói với chú em như thế này: tôi rất yêu chuộng cái đẹp, hể thấy đẹp là tôi yêu ngay, cho dù đó là phong cảnh thiên nhiên sông núi, hay là người đẹp mỹ nhân.

Tôi ngắt lời đại ca:

- Nhưng mà chú ơi, có cách nào làm sao để cho người đẹp yêu thương ḿnh măi và....dâng hiến hết cái đẹp cho ḿnh ?

Đại ca nhạc sĩ ngó thẳng vào tôi, và từ từ với đôi mắt mơ màng như đang hướng về cơi xa xăm, ông ta buông nhẹ một câu êm như hơi gió heo may vào chớm đồng lúa về:

- Tôi nói ngay: ANH YÊU EM !

 

Ôi trời đất ơi, một công thức quá cũ kỹ mà tuyệt hảo, đă có từ thuở nào mà bây giờ thằng tôi mới ngộ giác, vỡ lẽ ra, à th́ ra 'tuyệt chiêu' là đây. Ấy thế mà tôi đă phí lỡ biết bao nhiêu là thời gian trôi qua rồi, cơ hội bay mất tiêu, dă tràng se cát...

 

Thế rồi từ đấy, cuộc đời tôi cứ dần êm trôi như ḍng sông dịu mát vào mùa Hè, mang hơi nước hiền ḥa về đồng nội, làm hài ḷng mọi người đang cần sự nghỉ ngơi thỏai mái, xua đi những mệt nhọc đă có trong ngày làm việc.

 

Trải qua thời Học sinh hoa bướm, bước sang thời Sinh viên thơ mộng...tôi tự xem như một người đă đắc đạo - Đạo Yêu - mang tuyệt chiêu ra thi thố với nhiều cô gái đẹp mà tôi có duyên gặp gỡ trên bước đường “sĩ tử thư sinh”.

 

Ngay buổi đầu tiên, tôi thử ngay với cô tiếu thư con nhà giàu, xinh đẹp nhưng yếu Tóan, nhờ tôi dạy kèm buổi tối. Trong giây phút giải lao sau buổi làm bài tập 'giải Đạo Hàm' nhức óc, tôi mớm thả lời:

-  Có nhiều người trời cho làm ngôi sao tốt, nên mới sinh ra là đă đẹp rồi...và từ từ đẹp hơn lên, đến đẹp tuyệt vời!.

-  Anh này..đang nói em đó hả ? Ôi mắc cở chết, em không có đẹp đâu!..

-  Ngày đầu gặp gỡ, anh bị chóang váng ngay v́ dung nhan kiều diễm của em rồi. Anh tự nhủ ḷng ḿnh rằng anh không thể thiếu vắng em được nữa. Anh...Anh yêu em! 

-  Ơ... kỳ qúa hà. Nhưng thật ra em cũng cảm mến anh rất nhiều....

Thế là qua xong phần dạo đấu của đỏan khúc nhạc t́nh Mozart...và tôi cứ thẳng tiến theo điệu nhạc.

Nhịp cầu bắt qua sông đă ḥan tất, chuyến xe t́nh yêu của tôi cứ bong bong chạy đều với đầy ắp nhiên liệu là khối t́nh to lớn của tôi, đem chia sớt đều đều với các người đẹp yêu kiều qua năm tháng, hoa tươi hé nhụy bướm bay dập d́u.

 

Có lần tôi gặp phải một cô nàng 'trời ơi đất hỡi' nổi tiếng là dữ tợn, chanh chua, dù rằng nàng đẹp, thông minh và học rất giỏi. Bổn cũ sọan lại, tôi lă lướt nói:

-  Anh nghe nói nhờ vào sắc đẹp trời cho của em mà trí thông minh ngày càng phát triển mạnh, giúp cho em học giỏi qúa chừng.

Trừng mắt liếc cháy da, nàng ném nhẹ qua tôi một câu:

-  Ai nói với anh th́ theo hỏi người đó, c̣n tôi như thế nào th́ tôi đă biết, chưa đợi tới anh phải nói thêm!  

Bầu không khí hơi nóng rồi đây, tôi bẻ câu chuyện sang hướng mới:

-  Em này, anh c̣n biết là em đang cần có một chiếc áo dài đẹp may ở tiệm TL để kịp đi dự Dạ Vũ của Trường vào thứ Bảy tuần này....

Cô nàng chặn ngay:

-  Ơ hay cái anh này, làm sao anh biết được chuyện của tôi hả. Anh có giúp ǵ được cho tôi không mà nói nhiều?? Biên lai áo dài phải đợi 2 tuần nửa mới lấy được áo.

Tôi mừng thầm...nàng trúng kế. Cố gắng hết sức b́nh sinh để có được nụ cười hiền ḥa, tươi mát như James Dean, tôi bỏ nhẹ:

-  Anh có quen với chủ tiệm, nếu muốn chỉ cần ghé tiệm nói nhỏ với Bác ấy là xong. Vài ngày sau em cứ ghé tiệm TL để thử và lấy áo ngay nếu vừa ư.

Bây giờ cô nàng mới quay lại nhẹ giọng với tôi:

-  Thiệt hả, em.. cần chiếc áo dài đó lắm, v́ em có tiết mục Múa Nón trên sân khấu Trường vào thứ Bảy tới. Có thật là ..anh..giúp được em ?  

Tôi đưa cả 2 tay lên trời cả quyết:

-  Nhứt định em sẽ hài ḷng. Kinh Kha này quyết một ra đi không trở lại nếu không làm được ǵ cho em vui.

 

Cô nàng nhơen môi hồng cười t́nh và trao biên lai áo dài cho tôi lo liệu. Anh chàng tôi nhận giấy biên lai áo dài từ bàn tay trắng muốt của em và không quên chạm nhẹ vào những ngón mượt mà tay em, đồng thời đón nhận cái lườm liếc bén ngót từ đôi hàng mi cong vút nơi đôi mắt em đưa sang.

 

Sau đó là tới màn đổ mồ hôi hột... bởi v́ tôi chỉ mới có nghe tiếng Tiệm TL, chứ nào có quen biết ông chủ tiệm đâu. Tôi có quen sơ sơ với một bà hàng xóm thường nhận đồ may của tiệm TL về nhà may lấy công, thêm cho quỹ gia đ́nh.

Ôi…thân đă cưỡi cọp th́ bắt buộc phải xông vào rừng thôi. Thuốc liều đă uống xong không thể nhỗ ra được nữa, tôi bèn lân la qua nhà bà thợ may thố lộ ngọn ngành tâm sự... Không ngờ bà ấy nghe xong có vẽ cảm động với mối t́nh mơn mởn của tôi, bà ta an ủi:

-  Sau khổ thế con, nói dối làm chi vậy con... Lúc c̣n sinh thời, ông chồng của D́ cũng làm kiểu ấy mà được D́ yêu thương đấy! Thôi được, D́ sẽ giúp tụi con bằng cách đến tiệm nhận lấy cái áo dài đó của bạn gái con đem về nhà may ngay, khi xong D́ sẽ nhắn cho con hay" .

Tôi thiệt là hết ư với bà thợ may này, thông cảm và giúp ḿnh tối đa như vậy. Như thế là qúa sức mong muốn của tôi rồi c̣n ǵ. Thật là qúa thỏai mái như vừa trút xong gánh nặng ngàn cân trong gang tất. Tôi vừa đi vừa húyt sáo một bản nhạc vui trên đường trở về nhà. Kết qủa là sau đó tôi nhận được 1 mảnh giấy nhỏ kẹp sẵn trong quyển sách nghiên cứu của tôi để trên bàn nơi trường học với lời lẽ thật dễ thương:

-  Mong anh ghé nhà đưa em đi dự Văn Nghệ Trường tối nay thứ Bảy nhé. Nhớ không được đến trể làm hư tiết mục Múa của em đó. Cám ơn nhiều về chiếc áo dài, may đẹp và khéo lắm. 

 

Tôi chỉ đợi có thế. Tôi bỏ ra hơn 1 tiếng đồng hồ để chu đáo lo cho bộ vó của ḿnh: từ trang phục - chăi chuốc - hương thơm...trước khi đến điểm hẹn với nàng. Nụ cười chuẩn bị làm duyên và câu nói rạng rỡ có sẵn đưa ra ngay khi dừng xe trước cửa đón nàng: 

-  Chiếc áo dài thật ra chỉ chiếm có 10 phần trăm trong ṭan bộ vẽ đài các và kiều diễm của em tối hôm nay.

- " Thôi đi ông tướng, chỉ giỏi nịnh, lo lái xe cẩn thận đó! 

 

Và cuộc t́nh của chúng tôi cứ thế mà tiến, leo thang mạnh như cơn lạm phát về tiền bạc cùa Saigon thời ấy.

 

Nhưng ở đời, cổ nhân thường nhắc nhở ta nhiều điều chí lư như: lái xe trên đọan đường êm mát thường dể ngũ gục - no say trên chiến thắng quên mất kẻ địch sát bên hông - Dạo sau này cái mặt tôi cứ hếch hếch như người hùng chiến thắng ở Thành Troix khi xưa; như một Sơn Dương húc tới tấp khi thấy các nàng dê cái tới bên càng lúc càng đông; bản thân không hề biết đề pḥng, cứ tiến nhanh măi trên xa lộ ' without speed limit' ...Cho đến một ngày nọ, ngày mà sự kiện lịch sử lớn lao xăy đến cho đời tôi, làm quay quắt hướng đi 180 độ, găy cụp luôn hết mấy cái sừng dê kiên cố, và biến đổi con người tôi từ Dê cụ tới Cừu non lúc nào tôi cũng không rơ nữa. Lúc ấy vào một buổi trưa Hè nóng bức ở Saigon, với 2 hàng me cổ thụ lặng im bên đường, không có lá me bay với nhiều tia nắng xuyên dọc qua cành lá, chiếu thẳng xuống vài nơi trên vĩa hè im vắng.

 

Tôi đang ngồi 'gạo bài' trong Thư Viện máy lạnh thóang mát, với vài tiếng xào xạc của người đọc sách sang trang, mà trong ḷng thấy xốn xang, tâm can nóng bức, và đôi mắt ngứa ngáy chớp liên hồi:

-  Quái... con gái ǵ mà không chịu ngồi yên một chỗ đọc sách, cứ đi tới đi lui liên hồi - mà có khi c̣n chạy nữa - thiệt là giống như đang ở nhà cô ấy.

 

Trước mắt tôi, cách 2 dăy bàn đối diện, có một cô nàng mặt áo dài trắng với làn tóc mây dài đen nhánh, tha thướt buông xơa ôm đôi vai thuôn tṛn, miên man lần xuống chiếc eo thon thả ' chết đứng con mắt ‘ thiên hạ. Nàng ngồi học bài trên chiếc ghế da thư viện với mái đầu nghiêng nghiêng sang trái, mắt nai chăm chú vào trang sách học, với bút ch́ màu bên tay phải thỉnh thỏang gạch hàng nhấn mạnh, hoặc tô đậm hàng chữ cần ghi nhớ trên sách. Trên bàn học của nàng có sẳn chiếc 'kẹp ba lá' chói sáng, và cặp kính mát râm màu nâu nhạt, xích qua bên phải là 1 chiếc cặp nhỏ có zipper căn phồng lên với ṭan sách vở và nhiều thứ lỉnh kỉnh khác.

 

Ṭ ṃ xa hơn, liếc xuống gầm bàn tôi để ư ngay đôi chân thon dài khép kín, chạy xuống tới điểm tận cùng là đôi bàn chân mũm mĩm trắng muốt, nằm gọn trong đôi dép quai chẽ màu đỏ, làm tăng thêm màu trắng sữa của nước da thiên phú, tiến ngược dần lên trên mắt cá chân một chút rồi bị chặn lại bởi mé văi ống quần trắng mơng - lạnh lùng ngăn cấm đôi mắt dê cụ của tôi tiến xa hơn nữa.

 

Bổn cũ bày ra, tuyệt chiêu sẵn sàng, tôi mon men tính kế ' thả lời ong bướm ' - v́ giờ phút này - không c̣n chữ nào chịu vào năo của tôi nữa. Tôi bèn ngồi yên quan sát và chờ cơ hội. Dịp may đă tới, một trong những bút ch́ màu của nàng rơi xuống thảm êm của thư viện mà nàng không hay. Tôi chẩm răi bước tránh hướng đối diện, đi ṿng sang bàn của nàng, nhẹ nhàng lượm nhanh cây bút màu và êm ái đặt lên bàn, cạnh quyển sách nàng đang đọc, tôi nói trống không :

-  Xin phép được nhặt cây bút rơi dưới đất để lên bàn học... .

Cô nàng đang mê say học, chăm chú vào sách và không hề ngó đến tôi :

-  Cám ơn .

Tôi ngỡ ngàng lúng túng, chưa biết phải làm sao, nhưng cố lỳ:

-  Cây bút màu ṃn hết rồi, không c̣n xài được nữa, tôi có bút mới nếu..... .

Cô nàng ngước nhẹ mắt nh́n tôi, má ửng đỏ, ngắt lời:

-  Cám ơn, tôi có thể làm được rồi! 

Thế là tôi đành tẻn ṭ quay về bàn ḿnh, lủi thủi như một chú dê thất bại hết cách.

 

Ngày lại ngày qua, tôi thường gặp nàng đến học thư viện với giờ giấc khác nhau, nhưng đặc biệt giờ về luôn luôn đúng 6 giờ chiều. Chi tiết mới biết được là nàng đi học bằng chiếc Mobylette màu xám mới toanh, thường khóa kỷ để bên góc trái của hành lang thư viện.

 

Đầu óc ' Khổng Ming Gia Cát' bắt đầu làm việc, tôi chặc lưỡi thích thú với một ư nghĩ thóang qua với kế hay là : tại sao ḿnh không tạo cơ hội cho nàng phải đến t́m mính để mong được giúp điều ǵ đó... à à có đây rồi, đúng là 1diệu kế. Có ư xong tôi bèn thực hiện ngay hôm sau.

 

Tôi vắt vẽo ngồi yên trên chiếc xe Lambretta xanh mát da trời của tôi, với nệm da êm ái, nhưng chiếc quai da ngăn cách giữa người lái và người chở đă được tháo bỏ tự bao giờ.

 

Tôi ngồi chờ khỏang 1 tiếng đồng hồ th́ nàng lái xe tới thư viện, vội vàng không nh́n ai cả và dẩn xe Mobylette vào đúng ngay sát góc trái thư viện, khóa cẩn thận và đi thẳng vào trong.

Thằng tôi đợi có thế bèn hành động ngay, dẫn xe Lam của tôi đến cập sát vào xe nàng, chấn hẳn vào một góc kín và khóa cổ xe cẩn thận. Tôi bước vào bên trong thư viện với tâm trạng rất vui: “ à..rồi đây ai sẽ t́m ai cho biết ”.

 

Tôi đọc sách vớ vẩn, chữ nghĩa chạy lang thang chẳng vào đâu, ngồi chờ miết đến 6 giờ chiều th́ qủa nhiên nàng đứng dậy ' xếp bút nghiêng ' đi thẳng ra cửa đến ngay chổ lấy xe Mobylette. Cửa kính thư viện trong suốt cho phép tôi theo dơi từng chi tiết cử động của nàng như xem Cinema. Cô nàng cứ đi tới đi lui, vẻ lúng túng, bực ḿnh, bồn chồn, hỏang hốt, liên tiếp ngó t́m trước sau, xem coi ai là chù chiếc xe ' tăng ' ác ôn này, dám cả gan đè sát xe nàng vào góc kín không có cách ǵ lôi ra được. Hồi lâu thấm mệt, nàng để cặp sách sang bên và ngồi hẳn lên chiêc nệm êm ái xe tôi chờ đợi tên chủ xe ác ôn đến.

 

Tôi bấm bụng cười thầm, cho rằng thời gian chờ đợi thế là đủ, thong dong bước nhẹ theo hướng nh́n của nàng, cố ư để cho nàng trông thấy từ xa. Tôi thấy nàng nhảy tót xuống xe ngay và mở to đôi 'hạt nhản' chiếu thẳng rách da vào ṭan thân tôi, như chờ đợi 1 lời giải thích thỏa đáng, nếu không....

Tài t́nh như một tài tử Hollywood đang trên sàn quay diễn, tôi chạy vội đến sát bên nàng với vẽ mặt cực kỳ áy náy, khổ sở:

-  Ôi thôi tôi thật đáng chết đến ngàn lần, đậu xe vô ư tứ như thế nầy làm cho...phải chờ đợi lâu như vậy...Tôi xin lổi sẽ mở khóa ngay và t́nh nguyện đẩy xe ra cổng cho....

-  Nhanh lên đi ...anh....hôm nay về nhà trể Cô em... la chết - 6 giờ 15 rồi, chạy xe về đến nhà phải đến 6 giờ 45 - trể quá rồi.

 

Nhanh nhẹn họat động như tài tử xiếc, mở khóa dời xe Lam sang bên, chuyển xe Mobylette của nàng sẳn sàng trên lối ra, mở khóa xe dùm nàng, và mở to đôi mắt đầy ' chấm hỏi ' hướng về phía cô nàng đang rất hấp tấp muốn lên xe về ngay :

-  N. xin thành thật xin lổi....

- Em tên H. , thôi em về đây, trể rồi, chào anh .

 

Điều tôi mong đợi đă xăy ra: nàng đă mở lời Em, Anh… nói chuyện với tôi. Tôi đóan ra ngay là nàng đang ở chung với Bà Cô nghiêm khắc về giờ giấc và khỏang cách từ thư viện đến nhà nàng khỏang 30 phút lái xe.

 

Trên đường về tôi qúa hân hoan với thành công hôm nay. Tôi lái xe Lam một tay, c̣n tay kia xốc lại cổ áo để hở cho cơn gió mát lùa vào, làm man mát làn da nực nội do căn thẳng xảy ra tự nảy giờ. Kể từ đây, cái bọn ' chữ nghĩa, gạo bài ' mới chịu ngoan ngơan nằm yên trong năo bộ, trí nhớ hồi phục và thông minh hơn nữa. Tôi ca nho nhỏ bài nhạc của TCP : " Bây giờ tháng mấy rồi hởi em..."

 

Một ngày nọ tôi đến thư viện trể, bước vào cửa liếc sang góc pḥng tôi thấy ngay cô nàng vẩn ngồi y chỗ cũ, nhưng dáng điệu không b́nh thường, không giống như mọi ngày, với chiếc khăn tay lau mắt lia lịa. Ḷng dạ xốn xang, thương cảm, tôi bước nhẹ tới gần, kéo ghế ngồi xuống bên nàng, lo lắng hỏi:

-  H. có sao không?? Có chuyện ǵ vậy...

-  Không , không có ǵ đâu...

 

Ôi chao ơi, sao lắm nước mắt thế, ướt hết khăn tay rồi, mắt-mũi-tóc tai tèm lem...tôi rút vội khăn tay đưa ra:

-  Khăn tay H. ướt hết rồi, dùng tạm khăn tay của N. đi.

Mắt nàng đỏ hoe nh́n tôi, ngần ngừ một chút, rồi nhận lấy khăn của tôi lau tiếp.

-  Bà Cô của em mới mất hôm qua...

À th́ ra vậy, thế mà tôi cứ tưởng như trời sập đến nơi. Sao nhiều nước mắt thế!

Và rồi cuộc t́nh của chúng tôi ngày càng đâm chồi năy lộc, đươm hoa kết trái, đong đầy biết bao kỹ niệm trong suốt quảng đời Sinh viên thơ mộng. Chả thế mà ' dê cụ ' tôi ' từ từ biến thành ' cừu non ' lúc nào tôi cũng không hay nữa .

 

Đôi uyên ương chúng tôi d́u nhau bôn ba khắp chốn Saigon hoa lệ, xa lộ t́nh yêu, công viên mưa rơi nhạt nḥa, thắng cảnh đồng quê...từ từ lan ra xa măi tới Đà Nẵng, Hải Vân, Sơn Chà, Nam Ô, Lăng Cô, Thanh B́nh...sang qua Đà Lạt, Vũng Tàu, Nha Trang...với nhiều tên đường sâu đậm măi trong kư ức chúng tôi như Lê Lai, Quang Trung, Bạch Đằng, Trường Phan Châu Trinh (Đà Nẵng), hoặc Gia Long, Nguyễn Huệ, Tự Do, Đồng Khánh(Saigon-Chợ Lớn) . Đă có biết bao h́nh ảnh kỹ niệm đẹp tuyệt vời, trao nhau nhiều tiếng yêu đương nồng cháy...vui bên nhau măi cho đến ngày Đám Cưới chúng tôi ŕnh rang với đủ gia đ́nh hai họ, bà con, bạn bè thân thiết và giới văn nghệ Saigon By Night.

 

Duy chỉ c̣n một việc ấm ức nhỏ - mà đối với riêng tôi cực kỳ quan trọng - cho dù cố gắng thúc đẩy nàng thế nào đi nữa vẫn không nhít lên được chút nào: Đó là chưa bao giờ nàng thốt lên tiếng nói ' Em Yêu Anh ' với tôi, dù chỉ một lần, ngay cả lúc yêu đương nồng cháy nhứt, cũng chỉ là : em mến anh - em phục anh - em thương anh nhiều...

Nhưng đối với cái thằng có sở thích lạ lùng, kỳ cục như tôi, đ̣i hỏi là nàng phải tự đáy ḷng thốt lên tiếng nói ' Em Yêu Anh ' mới tọai nguyện.

 

Rất nhiều lần nàng đă mắc cỡ đỏ mặt, chống chế, thóai thác, hay hẹn giă vờ:

-  Em thương anh đến vậy vẫn c̣n chưa đủ sao...Anh tham lam quá hà...

-  Nhưng mà anh muốn chính miệng em thốt ra lời ấy.

-  Thôi vậy để lần sau em sẽ nói.

 

Thế rồi đâu vẫn c̣n đấy, nàng vẫn chưa chịu ban cho tôi 3 chữ đậm đà t́nh tứ ấy cho đến khi nàng có bầu thằng nhóc đầu ḷng. Nàng bị hành hạ bởi những cơn đau cấn thai, ói mữa...liên tiếp nhiều ngày. Tôi khổ sở đứng lên ngồi xuống không yên...lấy khăn, lấy thuốc, lấy nước liên tục suốt ngày đêm.

 

Đúng vào thời ấy, chiến tranh ở Việt Nam đang xảy ra khốc liệt với Mùa Hè Đỏ Lữa, tang thương khắp nơi, kinh tế khó khăn với một thành phố đầy quân đội viễn chinh, tệ nạn lan tràn cùng với lệnh Quân đội trực ứng chiến 100 % ...

Tôi đă luôn t́m mọi cách để khỏi trực đêm ứng chiến, chuồn êm khỏi con đường Gia Long, Saigon để ba chân bốn cẳng chạy về nhà ngồi bên nàng, lo toan mọi thứ... nhẹ tay xoa bụng nàng để thưởng thức những cú ' quậy - đạp ' ác ôn của nhóc t́ trong bụng nàng. Tôi rên th́ thầm bên tai nàng:

 

- Ước chi anh lảnh trọn hết những cơn đau này, để cho em được nghĩ ngơi đôi chút .

 

Nàng âu yếm ngó tôi thật lâu, tay dịu dàng xoa nhẹ mái tóc ngắn Sĩ Quan của tôi, không c̣n đâu mái tóc bềnh bồng thời Sinh Viên nữa, thủng thĩnh nói lên tiếng ḷng tự đáy tim của nàng, tiếng nói mà đă nhiều năm tháng tôi mơi ṃn chờ đợi :

-  E M Y Ê U A N H .

 

Thế mới biết khởi sự từ T́nh Yêu Thơ Ngây buổi ban đầu, bước sang Hôn Nhân với T́nh Nghĩa Vợ Chồng, sự Thũy Chung trong việc xây dựng Hạnh Phúc Gia Đ́nh, gây dựng Tương Lai Con Cái và Sự Nghiệp, là một quảng đường dài đ̣i hỏi đôi lứa yêu nhau phải chịu nhiều gian nan, khổ sở, chông gai, hy sinh từ nhiều phía trong cuộc sống, và nhứt là c̣n phải chịu đựng lẩn nhau rất nhiều để 'ǵn vàng giữ ngọc' , và cùng d́u nhau đi trọn bước Tango lă lướt, nhịp nhàng nhưng vẫn luôn sôi động với T́nh Yêu Nồng Cháy...

 

Huế - Nghĩa

(Texas)