HUẾ Vẫn Ngàn Năm

Tôn Thất Lan

 

 

Tôi yêu Huế với một tình yêu lớn lao, thủy chung và dang dở. Những gì của Huế như đều c cả trong tôi: nỗi u buồn não nuột, vẻ sâu lắng đậm đà, niềm cơ cực đến xt xa, và nhất là nỗi trong trắng ngây thơ như một thuở vơ vào đời . . .

Yêu Huế  -  một tình-yêu-tim-thịt là thế, tôi vẫn chưa trọn vẹn khám phá người tình muôn thuở đ, nơi Huế và trong tôi.  Nên mãi hồi tôi vẫn vọng về Huế như một mong tìm đầy ao ước, khát khao. Với tôi,  Huế mang nhiều biểu tượng : màu thời gian ngan ngát,  sự dang dở tàn phai,  nỗi lưu lạc ngỡ ngàng của đất trời,  vũ trụ và lòng người.

Tôi luôn gần gũi Huế như chỉ sờ lên mái tóc đang muốn thay màu của mình,  hay phát ra một vài âm thanh trọ trẹ nghe đến hài hước,  nực cười, nhưng lại cũng xa cách như cả cuộc đời, số phận . . . nên vẫn thương Huế đến vô cùng,  vẫn nhớ Huế đến không bao giờ thôi.

Tôi chỉ cần biết kiếm tìm đôi chút nguôi ngoai trong những đường tơ lòng mình nhả ra cho Huế và xin chân thành biết ơn những nhà thơ xưa và nay  - mất và còn -  đã giúp tôi nói lên tiếng lòng mình . . . với Huế: Hàn Mặc Tử,  Quách Thoại,  Phong Sơn, Đỗ Hồng Ngọc, Thùy Bảo Viễn Bào, Nguyễn thị Kim Thu, Văn Cao,  Thân Thị Ngọc Quế,  Phan Duy Nhân,  Hồng Phủ Ngọc Phan,  Song Nguyễn …

 

Tôn Thất Lan