Thầy Xưa Bạn Cũ

 

Nguyễn Thị Tố Nga

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Sau bao nhiêu năm tháng, đổi thay của cuộc đời, từ những bước đi c̣n bỡ ngỡ tới ngày rời xa mái trường thân yêu để t́m định hướng cho cuộc đời ḿnh, tôi không bao giờ quên được mái trường xưa, nơi mà những kỷ niệm đẹp không bao giờ phai nhạt trong tâm khảm tôi. Tất cả sự học tập và vui đùa của tuổi thơ ngây, t́nh thương, sự dạy dỗ của các thầy cô, sự ưu ái của t́nh bạn, vẫn khắc ghi măi trong tim. Từ những sự vấp ngă trên đường đời, những giây phút ấy, nghĩ đến các thầy cô, tôi lại được khích lệ để tiến tới, cũng như những thành công, khi đó tôi cảm thấy được sự hài ḷng của thầy cô. Tôi vẫn luôn tự hào ḿnh là học tṛ của trường Phan Chu Trinh một thời yêu dấu, với các thầy hiệu trưởng dẫn dắt và sự dạy dỗ tận t́nh của các thầy cô yêu quư.

 

Những con đường dẫn đến ngôi trường xưa đẹp đẽ và yêu quư, có những hàng cây to bóng rợp xanh mát như che chở cho những bước đi của chúng tôi đến trường, trời nắng th́ đi dưới bóng râm, trời mưa th́ các tàng cây xoè ra che mưa như một cái lọng để chúng tôi khỏi ướt. Hàng cây phượng vĩ bên con đường và trong sân trường, tung cánh hoa đỏ như những cánh bướm khoe sắc vươn dài, có khi buông rũ trên vai chúng tôi; hoa rụng khắp lối đi, mà chúng tôi thường ép vào những trang vở học tṛ. Những khi hoa nở rộ là lúc báo hiệu hè đến, chúng tôi lại tạm chia tay nhau để rồi sẽ gặp lại trong niên học mới. Và có những con sâu đo nằm lơ lửng trên không trung, nếu rơi vào áo th́ sâu đo khắp người. Bạn bè đùa nhau nếu sâu đo hết từ đầu đến chân là ḿnh chết, vậy mà tôi cũng tin và rất sợ. Biết vậy, các bạn trai thường chọc chúng tôi bằng cách bỏ sâu đo vào cặp, khi mở ra thấy là sợ, la inh ỏi và bỏ cặp chạy.

 

Những niên học cuối cùng, cùng lúc hoa phượng nở rộ là lúc buồn nhất, tôi rưng rưng nước mắt khi phải từ giă ngôi trường thân yêu.

 

Đà Nẵng thân yêu của tôi là xứ của biển mặn và gió cát. Sân trường chúng tôi ngập cát cả lối đi. Chúng tôi đi, chân lún trên cát mềm mại nóng bỏng của những ngày hè êm ả, và mịn màng sau những cơn mưa. Ôi những ngày nô đùa nghịch ngợm với nhau. Tôi nhớ mùa đông, chúng tôi phải đứng chơi ở hành lang, các bạn trai nghịch, đưa chân ra cho bạn gái chúng tôi bị té... Những bạn trai nào để xe không thứ tự, th́ thầy Duận x́ bánh xe, mỗi lần thấy thầy đi ngang, các bạn hát lên: "chuyên môn x́ xe..." và cười đùa với nhau rất vô tư.

 

Ôi! những kỷ niệm đẹp quá, tất cả chưa bao giờ xoá nhoà được trong trái tim tôi, và tôi nhớ măi nó, một thời học tṛ thơ ngây ngày nào, với bao lưu luyến vấn vương, nhớ các thầy cô, nhớ các bạn, nhớ về mối t́nh trong trắng ngây thơ ngày nào.

 

Ở đó, mọi thầy cô tôi đều thương yêu và quư mến. Tôi c̣n nhớ, lúc tôi vừa mới vào lớp Đệ Lục, tôi lần đầu tiên bước chân vào trường sau lớp Đệ Thất ở trường Đồng Khánh, Huế. Thầy Thiết -tôi chỉ nhớ tên thầy nhưng chưa nhớ rơ họ cho nên chưa viết được lên đây - thầy dạy môn Anh văn và cũng là thầy chủ nhiệm lớp tôi. Thầy khoảng 25 tuổi, người vừa tầm, gương mặt và ánh mắt rất vui, nụ cười của thầy luôn nở trên môi với dáng vẻ bao dung đầy sự thương yêu học tṛ. Những giờ thầy dạy rất sôi động; ai đă học qua th́ không bao giờ quên được ḷng thương yêu của thầy đối với học tṛ. Một hôm, có một bạn học, tôi nhớ tên là Lộc, bạn ấy mồ côi cha mẹ  ... nghỉ học mấy ngày. Thầy hỏi, đến thăm th́ biết bạn ấy bị bệnh nặng không có ai chăm sóc. Thầy cùng anh lớp trưởng là anh Nguyễn Quang Tư và vài bạn lớn tuổi đem được bạn ấy đến bệnh viện là bạn ấy đă không c̣n sức lực, gần chết mà vẫn nuối thầy nuối bạn. Thầy chạy đi lo lắng t́m thuốc cho bạn ấy, trở lại th́ bạn ấy đă chết, nhưng bạn ấy vẫn mở mắt như muốn chờ một người thân nào đó vuốt mắt cho bạn th́ bạn mới nhắm mắt lại. Giây phút ấy, ḷng tôi nao nao. Ước ǵ Lộc có một người cha. Rồi sau đó, thầy và các bạn lớn tuổi hơn tôi trong lớp đă lo tổ chức tang lễ cho bạn ấy. Ngày đưa linh cữu bạn, chúng tôi đi trong im lặng, qua các ruộng xanh gần cầu De Lattre, ḷng tôi buồn vô hạn, xót thương cho một người bạn tuổi c̣n trẻ sớm ra đi. Chúng tôi chỉ c̣n biết cầu xin cho bạn ấy sớm được tiêu diêu và gặp lại cha mẹ ở nơi chín suối.

 

Kỷ niệm buồn đó ở măi trong ḷng tôi. H́nh ảnh thầy độ lượng và từ tâm làm tôi không bao giờ quên được trong những ngày ấu thơ của tôi.

 

Tôi không hề gặp lại thầy sau nầy, cố t́m cũng không ra. Tôi chỉ xin ghi lên trang giấy nầy sự kính mến và ḷng biết ơn thầy của tôi.

Lúc tôi học lớp Đệ Tứ 4, thầy chủ nhiệm là thầy Trần Trừu, dạy toán, mập hơn thầy Thiết, cũng người Huế, thầy có vẻ trầm tư nhưng ḷng rộng răi biết bao. Thầy thương học tṛ nghèo, chăm lo sự học của chúng tôi nhiều lắm. Khi chúng tôi học kém, thầy không la rầy chúng tôi mà nét mặt thầy rất ưu . Thầy c̣n tổ chức văn nghệ dịp Tết để lớp tôi hoà chung các lớp khác để có một đêm văn nghệ của trường vào ngày Tết. Tôi vẫn c̣n nhớ, chúng tôi lên tập hát và múa ở nhà một người bạn tên Khoa, ở gần nhà thầy. Tôi c̣n nhớ bài múa "Trăng Mờ Bên Suối" thật đẹp và dịu dàng, và vở kịch "Tây Thi gái nước Việt" mà chị Ky, rất đẹp, dịu dàng, thùy mị diễn.  Sau nầy tôi có gặp lại và tiễn chị đi nước ngoài. Chị đóng vai Tây Thi rất là xứng, c̣n anh Nguyễn Quang Tư là vua Ngô Phù Sai, tôi rất nhớ và mến anh ấy. Anh luôn luôn như một người anh cả của chúng tôi, là lớp trưởng của tôi từ Đệ Thất lên. Anh cao và gầy, rất chững chạc và yêu thương chúng tôi. Lớp tôi năm ấy nhờ có thầy Trừu nên rất vui, rất sôi động.

 

Ngoài ra thầy c̣n bắt chúng tôi làm toán theo tổ thi đua học tập, làm hết tất cả các bài tập thầy ra, để về nhà lo học không ham chơi. Chúng tôi cùng một tổ với anh Tư, Hạnh, Sồ, chị An (Phạm Thị An), chị lớn tuổi hơn chúng tôi, cũng rất đẹp. Hồi đó, tôi và Hạnh rất thân nhau, hai đứa tôi học chẳng lo học, chỉ lo trèo cây, hái ổi, bị anh Tú la lười học, vừa la vừa cười. Ôi! kỷ niệm đẹp biết bao. Tôi vẫn c̣n nhớ măi, và vẫn mong gặp lại được thầy một ngày nào đó. Nhờ thầy con đă học giỏi và có căn bản để lên những lớp khác và tiếp tục duy tŕ sự hiểu biết đó, và từ đó con mới bay xa trong vững chăi để thi đậu vào đại học. Con hết sức biết ơn thầy, và luôn kính mến thầy với sự dạy dỗ và thương yêu lo lắng cho học tṛ như một người cha.

 

Và cứ thế, tôi và các bạn vẫn vui đùa vô tư tới tận lúc phải rời xa mái trường thân yêu.

 

Khi tôi học lớp Đệ Tam, với tôi và các bạn, đó là năm nghỉ ngơi thoải mái sau kỳ thi trung học Đệ Nhất Cấp vừa qua, để vừa học tập vừa chơi đùa. Tuổi đó, chúng tôi mới bắt đầu cảm thấy lớn hơn một chút, thế nhưng chúng tôi vẫn c̣n tâm hồn trẻ thơ, vẫn vui đùa nghịch ngợm. Trong các môn học, tôi và có lẽ các bạn cũng vậy, dù giỏi hay dù thích vẫn sợ môn toán nhất. Thầy toán Nguyễn Ngọc Thanh vừa từ trường khác đến dạy trường tôi và phụ trách lớp tôi, chúng tôi sợ lắm. Gần đến giờ thầy vào là cả lớp đang ồn ào lao xao trở nên im thin thít, v́ môn toán là môn quan trọng và khó. Thầy trẻ, nghiêm, thầy thường hay gọi lên bảng làm bài tập, mỗi lần lên là ai cũng run lắm. Bài sai, thầy cho điểm thấp liền, để chúng tôi cố gắng thêm v́ chúng tôi phải thi ra trường rất khó. Nhưng thầy rất tận tâm với chúng tôi, hay kể chuyện vui cho chúng tôi nghe cuối giờ để bớt mệt. Gần Tết, thầy hát bài "Chiều" cho chúng tôi nghe, lúc đó dáng thầy trông rất mơ mộng, gần gũi.

 

Có một kỷ niệm về cô Hoàng Anh mỗi khi nhớ lại làm tôi bồi hồi xúc động. Đó là cô giáo dạy môn Anh Văn lớp Đệ Tam. Tuy khi đó sinh ngữ vẫn không quan trọng bằng môn toán nhưng tôi rất thích và rất muốn trau giồi để đọc sách thêm cho biết về văn minh và văn học nước ngoài. Tôi và các bạn được cô dạy dỗ rất tận t́nh. Cô cao, vừa người, mái tóc cắt ngắn vừa chạm cổ, bồng bềnh trên gương mặt dịu hiền. Cô hay mặc áo len màu đỏ thắm vào mùa Đông. Năm ấy, nghe tiếng cô dạy trên bục giảng, giọng nói của cô trong mà hiền ḥa ấm áp. Cô cứ hỏi chúng tôi: "Các em có hiểu không?". Sự dịu dàng ở cô toát ra vẻ bao dung khiến tôi mến yêu cô. Rất nhiều hôm tôi ghé nhà bạn thân ở đường Nguyễn Hoàng, cô cùng đi về đường đó, tôi vẫn thích đứng nh́n cô đi qua và chào cô. H́nh như cô rất thương mến tôi. Qua năm đó, tôi không c̣n được học cô nữa, v́ cô là giáo sư chính môn Anh văn của ban C. Cô đi dạy về ngang nhà, tôi nh́n và chào cô, cô vẫn tươi cười chào lại tôi.

Cô ơi, bây giờ cô đă 70 tuổi rồi, nhưng h́nh ảnh cô đă in sâu đậm vào cuộc đời em và em vẫn ước rằng ḿnh sẽ làm sao có được đức tính đó.

 

Những kỷ niệm xưa dưới mái trường Phan Chu Trinh thân yêu ngày xưa đang tuôn trào trong tôi. Tôi nhớ các thầy cô và các bạn, dù thân hay không thân,  những ngày đi học gặp nhau cùng vui đùa, cùng chung sống những ngày thơ ấu, t́nh thương ấy rất chan ḥa măi măi tôi không bao giờ quên được dù ḍng đời xuôi ngược, mỗi người một ngả.

 

Để ghi nhớ ḷng thầy cô, em xin gửi tặng thầy cô yêu quư một bài thơ nói lên:

 

Ḷng thầy cô

 

Gió hè xơ xác thổi

Nắng hè gay gắt dọi

Mỗi buổi rụng mỗi tṛ

Sức ṃn lớp chơ

Tṛ đi thầy đứng đợi

Quạnh quẽ ngắm thân già

Ḷng thầy ai biết cho

Ai thương ḷng chim mẹ

Nuôi con cho vút c ánh

Nhả tổ  vỏ cùng lông

Nghĩ thương thân cù mộc

Góp nhựa bao mùa trờ i

Nuôi hoa cho hạt rụng

Rung đi cây dần c̣i

Biết trong muôn hạt giống

Kết quả hạt nào đây

Gọi là chút an ủi

Tṛ biết trả ơn thầy

 

 

Nguyễn Thị Tố Nga