Vài hàng về G.S. Tôn Thất Lan

GS. Nguyễn Ngọc Thanh

 

 

Thầy Tôn Thất Lan với Tôi có Cái Duyên tiền định:

Cái Duyên thứ nhất: Tôi và Lan trải qua 7 năm Trung Học tại trường Quốc Học.  Mọi sinh hoạt văn nghệ đều có mặt Lan : Anh vừa hát hay vừa đàn Mandoline giỏi. Mọi buổi ḥa nhạc của trường đều có sự hiện diện của Anh với cây đàn Mandoline nhỏ nhắn, xinh xắn. Tiếng đàn réo rắc, điêu luyện.

 

Cái Duyên thứ hai: cùng chọn nghề giáo tại trường Đại Học Sư Phạm Huế, mặc dầu Anh học Anh văn, Tôi học Toán nhưng chúng tôi vẫn gặp nhau đều đặn, vẫn nghe giọng nói vừa châm biếm vừa kiêu kỳ của họ Hoàng Phái.

 

Cái Duyên thứ ba: Hai chúng tôi lại cùng dạy dưới một mái trường thân yêu Phan Chu Trinh. Nhưng giấc mộng đứt đoạn giữa đường, phấn trắng tan vào hư vô. Từ một nơi xa tổ quốc hàng vạn dặm, Tôi vẫn nhớ đến những người bạn cũ, trong đó có Lan, vẫn nhớ đến trường xưa, trong ḷng như có chút ǵ trống vắng, thiêu thiếu, u hoài và xót xa.

 

 Phấn trắng mơ màng trong giấc ngủ
 Xếp trang vở cũ ḷng bâng khuâng
Thu đến xa rồi ngôi trường cũ
Tiếng trống trong ḷng khóc nỉ non

 

 

 

GS. Nguyễn Ngọc Thanh