Người Mẫu

 

Lương Thị Khiêm Trinh

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Cửa hàng đang giờ cao điểm. Khách khá đông, tôi luôn tay bận rộn, khi th́ tính tiền cho khách, lúc th́ nhận hàng order cho cuối tuần.

- Anh cho em đặt 200 chả gị. Sáng thứ bảy lúc 9 giờ em sẽ đến lấy.

- Dạ được... À, cô tên chi?

Tôi vừa ghi vào phiếu vừa hỏi mà không ngó lên.

- Em là Keng.

- Dạ???

Tôi ngước lên nh́n cô khách hàng.

- "Keng. K...E...N...G".

Nàng đánh vần từng chữ, rồi nói tiếp:

- Cách đây mấy tuần em cũng có đặt một khay chả gị ở đây nè, anh c̣n nhớ không?

- Ồ!!... Keng ... Tôi nhớ chứ.

Nàng cười mỉm thoáng chút tinh nghịch:

- Mà anh nhớ ǵ?

 

Tôi bỗng nh́n sửng nàng. Trực giác cho tôi biết đă t́m được rồi. Nàng không đẹp rực rỡ, không gợi cảm chết người, nhưng có một nét ǵ ngấm ngầm "rất hay".

Quên mất rằng ḿnh đang trong vai một cashier cho tiệm Food to go, tôi buột miệng nói nhanh:

- Cô có chịu làm người mẫu cho tôi chụp ảnh không?

Thế mà đă hơn hai năm qua. Mỗi lần đi chụp ảnh ở đâu, nàng cũng đều đi theo làm người mẫu cho tôi. Nàng là người rất kín tiếng, tôi cũng không thích ṭ ṃ; v́ thế cả hai chúng tôi gần như ngầm quy định chỉ liên lạc với nhau bằng điện thoại mỗi khi tôi cần nàng đi theo hoặc nàng muốn tôi chụp ảnh riêng cho nàng.

Nàng không bao giờ hỏi về cuộc sống riêng tư của tôi, và tôi cũng thế, những ǵ tôi biết về nàng chỉ là ... số điện thoại.

Mỗi khi nghe tiếng điện thoại reo, tôi thoáng chút hồi hộp; cái cảm giác nầy trước đây không có, mà cứ ngày càng rơ dần từ lúc nào tôi cũng không biết.

Nắng đă lên khá cao. Tôi và nàng đều bỏ xe ở ngoài, đi bộ vào sát b́a rừng.

- Có mệt không, cô Keng?

- Không, em thích lắm. Đă hai tháng nay rồi em mới được tiếp tục đi chụp với anh. Lúc nằm nhà, em lại nhớ những lần lội suối băng rừng như vầy... Nó làm em dễ chịu, thanh thản hơn, quên đi phiền muộn, bệnh hoạn. H́nh như người ta gọi như vậy là hạnh phúc phải không anh?

Nh́n nước da trắng mịn nhưng xanh xao của nàng, tôi dọ dẫm:

- Tôi có gọi phone cho cô hai lần mà không có ai trả lời. Tôi lo là cô …

- Không, không có ǵ cả. Em chỉ không được khoẻ mà thôi. C̣n bây giờ em muốn anh ... lấy máy ảnh ra. Nhanh lên.

Tôi chụp cho nàng liền một loạt hai mươi mấy kiểu. Tôi hơi lạ khi thấy nàng có vẻ vội vă khác với mọi khi. Tôi bước đến gần:

- Cô không sao chứ? Hay là ḿnh về sớm đi, hôm khác chụp tiếp.

Nàng lấy khăn tay thấm chút mồ hôi trên mặt, nhưng vẫn cười nhẹ:

- Anh chụp tiếp đi. Em muốn anh chụp thêm cho em nhiều nữa kẻo không kịp. Em sợ không kịp ...

Tôi ngạc nhiên kêu lên:

- Sao lại không kịp? Không kịp cái ǵ?

Nàng nghiêng người ngồi tựa thân cây, hơi ngẫng mặt lên, ngược sáng một chút. Rất đẹp. Tôi bấm liền năm kiểu.

Lảo đảo đứng lên, mặt nàng tái xanh. Tôi hốt hoảng chạy đến vội vă d́u nàng ra xe:

- Cô Keng, sao vậy? Cô thấy trong người như thế nào?

Ngồi vào xe, nàng với lấy chai nước uống một hơi. Tôi ái ngại:

- Hay là để tôi đưa cô về?

Tôi chợt nhớ là nàng không hề cho tôi biết nhà.

- Không, em tự lái xe về được rồi, anh đừng lo. Không sao đâu. Em nói là không có sao mà. Anh nhớ làm h́nh nhanh lên cho em coi. Nhớ nhanh lên nhé, gọi phone cho em.

Nhưng rồi cũng phải ba ngày sau tôi mới rọi xong cuốn phim. Năm tấm ảnh sau cùng rất đẹp. Khuôn mặt trắng xanh, sắc lạnh như pho tượng, nh́n kỹ mới thấy lấm tấm vài hạt mồ hôi sát chân tóc.

Tôi nhấc phone gọi nàng. Một giọng lạ trong máy:

- Xin lỗi, muốn gặp ai?

- Dạ, tôi muốn gặp cô Keng. Tôi ... tôi là người vẫn thường hay chụp ảnh cho cô Keng ... Dạ ...

Tiếng nói trong ống nghe vẫn c̣n, nhưng tôi đă lặng người đi, buông xấp ảnh rơi tung toé trên bàn. Khuôn mặt trắng xanh như pho tượng bỗng nhiên sống động nh́n tôi như muốn nói điều ǵ. Sau lưng ảnh c̣n nguyên ḍng chữ mà tôi vừa nắn nót đêm qua: "Đây là tấm ảnh đẹp nhất. Cô là người mẫu không ai có thể thay thế được."

 

Lương Thị Khiêm Trinh             

Cali 2003