MNG ĐỜI TRÔI NI

Hoàng Nga

 

 

 

Nàng nói với Khuê là nàng sẽ mặc leggings màu nâu sẫm, áo pull- over nâu nhạt, mang kính mát xanh lơ. Nàng nhỏ con, chắc thế nào Tùng cũng nhận ra. Khuê xuưt xoa:

-  Xui quá, Hoàng đến đúng ngay ngày tụi này có appointment.

Nàng sẽ đến chỗ vợ chồng Khuê khoảng chín giờ sáng, ngay lúc Khuê đưa con đi chích ngừa. Khuê đề nghị nàng ngồi chờ tại nhà ga khoảng mười lăm, hai mươi phút, sau khi đưa mẹ con Khuê đến bác sĩ, Tùng sẽ quay lại đón nàng về nhà. Tùng và nàng chưa gặp nhau lần nào nhưng nàng hy vọng sẽ nhận ra Tùng qua tấm h́nh chồng nàng chụp chung với Tùng cách đây mấy năm.

Hoàng bảo không sao, nhưng khi cúp máy xong, nàng không c̣n muốn đi nữa. Cái chuyến đi thăm vợ chồng Khuê với nhiều mục đích mà nàng dự định đă cả năm nay, lúc thực hiện được th́ lại gặp trục trặc. Cái trục trặc nhỏ, nhưng vẫn khiến nàng mất hết cả hứng thú.

Hoàng nhận ra Tùng ngay, dù ở nhà ga có nhiều người Á châu.

Nàng bảo Tùng:

-  Trông anh không khác mấy so với trong h́nh.

C̣n Tùng th́ lại nh́n nàng với vẻ ngạc nhiên, ngập ngừng nói:

-  Chị…chị khác hẳn.

Hoàng cười:

-  Tôi sao hả anh, già lắm hả?

Tùng lắc đầu:

- Ngược lại mới chết chứ. Tôi nh́n thấy chị xuống xe, ngờ ngợ, nhưng không dám nghĩ là chị nên không đến.

Hoàng cười to, không biết nói ǵ thêm với Tùng. Hai người ra đến chỗ đậu xe, Tùng khẽ liếc mớ hành lư gọn gàng của nàng trước khi cẩn thận bỏ vào cốp xe. Tùng có vẻ mập mạp nhiều hơn so với trong h́nh. Cái tấm h́nh duy nhất nàng mang từ bên nhà sang đây. Cái tấm h́nh chụp hai người đàn ông lúc c̣n tràn đầy nhựa sống, tràn đầy nét thanh xuân. Chồng nàng mặc áo pull màu xám tro, ôm con mèo tam thể lớn có sắc lông đậm, đẹp và dũng mănh như một con cọp con. Tùng mặc bộ đồ thể thao, dáng khỏe mạnh, tươi cười nghịch ngợm bên cạnh chồng nàng. Hai người đàn ông vượt biển một ḿnh. Hai người đàn ông thân nhau v́ vợ con cùng kẹt lại bên nhà. Hai người đàn ông là cái gạch nối để hai người đàn bà biết nhau, không hẳn thân, nhưng thư từ qua lại nhiều năm, gặp gỡ, thăm hỏi nhau nhiều lần. Khuê đi trước nàng vài tháng.

Nàng không biết Tùng và chồng nàng khác nhau những ǵ, nhưng Khuê và nàng th́ hoàn toàn khác hẳn. Khuê giản dị. Giản dị từ lối suy nghĩ cho đến lối sống. Cả những ước   của Khuê cũng không mang màu sắc ǵ đáng kể. Lúc c̣n ở Việt Nam, Khuê hay viết thư cho nàng, lá thư nào cũng có một nội dung na ná nhau, được kết thúc bằng những câu hỏi là nàng có biết thêm tin tức ǵ trong chuyện đoàn tụ hay không. Và không như nàng, Khuê đă xoay sở t́m đủ mọi cách để vượt thoát nhiều lần. Khuê nói:

- Mấy ông mà không có ḿnh th́ “quậy” lắm Hoàng ạ. Tụi ḿnh phải sang gấp mới mong giữ các ông được trong tay.

Khuê kể chuyện t́nh của hai người cho nàng nghe, cái câu chuyện đơn giản như thời tiết hết xuân hạ là lại đến thu đông:

- Anh Tùng là bạn của ông anh ḿnh. Anh ấy hay đến chơi, học bài thi, rồi giúp ḿnh học toán. Vậy là quen nhau, yêu nhau rồi cưới nhau.

Sau này có lần nói chuyện về vợ chồng Khuê, chồng nàng cười bảo:

- Thằng Tùng bảo lúc ấy đến nhà, bị ông bố của Khuê “dí” thục mạng. Thân quá đành cưới chứ nó cũng c̣n quư “độc lập tự do” lắm.

Thân quá mà Tùng đành cưới Khuê, c̣n nàng và chồng nàng th́ không biết v́ lư do ǵ mà cưới nhau. Chỉ v́ tuyệt vọng với cuộc sống, chán ngán sự đổi thay của xă hi mà cả hai đă bám víu vào nhau như bám víu một cái ǵ đó khác hơn b́nh thường hàng ngày ư? Hoàng nghĩ không thể nào gọi đó là một quyết định chín chắn được. Nàng vẫn c̣n nhớ cái cảm giác kỳ lạ của ḿnh khi thức giấc, bàng hoàng thấy có một người đàn ông nằm bên cạnh. Vậy đó là có chồng? Nàng ngẩn ngơ tự hỏi, và chợt  nhận ra ḿnh đă không có một ư thức nào về hôn nhân trước khi quyết định nhận lời cầu hôn. Tất cả đă đến, hệt như một tuần tự nào đó phải đến. Ḷng nàng hầu như không một chút hồi hộp và lo âu. Cũng chẳng có cả cái háo hức, khát khao được làm cô dâu như nhiều cô gái trước khi đi lấy chồng vẫn ao ước. Nàng không ưa phấn son, quần áo là lượt. Không hề mường tượng ra ḿnh lộng lẫy hay lu mờ như thế nào trong ngày cưới. Nàng c̣n nhớ gần đến giờ làm lễ, mà nàng vẫn cứ ở ĺ trong bếp phụ nấu nướng, tựa như nhà nàng chỉ có giỗ hay tiệc tùng ǵ đó, không liên quan đến nàng là mấy. Mẹ và các chị của nàng phải nhắc đi nhắc lại nhiều lần, nàng mới đứng lên đi tắm. Tóc nàng ướt lúc quấn chiếc khăn vành rây lên đầu. Bà chi họ nàng la oai oái, vừa nhăn nhó mắng mỏ nàng, vừa chạy tháo mồ hôi hột t́m mấy chiếc kẹp tăm để giữ tó nàng lại. Kệ, kệ. Nàng la lên. Cả đôi bông tai cưới bị đeo nhầm trái phải mà nàng cũng không chịu cho tháo ra đeo lại.

Nàng không biết ḿnh lấy chồng để làm gi. Cái ngơ cụt của cuộc sống đă làm nàng dừng chân lại, như thể v́ không biết đi đâu xa hơn. Và y như một người nhà quê thất học, nàng đă có con liền sau khi cưới. Điên rồ dai dột, hoàn toàn không tính toán, hay e dè ǵ cả, mà măi cho đến khi phải đối diện với những hoàn cảnh khó khăn cơ cực, nàng mới biết ḿnh ngă ngựa, bất lực đầu hàng từ miếng cơm manh áo cho con, đến ṿng tay ấm áp của chồng.

Nàng không hiểu được Khuê có cách ǵ để giữ được chồng trong tay. Nàng, nàng không có cách ǵ cả. Hai bàn tay nàng trống trơn, ḷng nàng không toan định và quanh nàng trụi trần, chẳng hề có một thứ vũ khí, hay phương tiện nào có thể giúp nàng bảo vệ được cái hạnh phúc nhỏ nhoi ấy. Nhiều đêm nằm gác tay kên trán, nàng đă buồn bă nhận ra ḿnh luôn có những trở trăn nhọc nhằn, luôn luôn loay hoay trong những mớ cảm nghĩ rối như tơ ṿ mà ngay cả bản thân nàng, nàng cũng c̣n chưa biết được ḿnh muốn ǵ, trở trăn những điều ǵ. Nàng hoang mang quan sát chồng, hoang mang dọ xem người bạn đồng hành của ḿnh có những ưu tư hay ray rứt nào giống như ḿnh hay không để t́m hiểu sự đồng điệu, nhưng nàng hoàn toàn thất vọng. Hoàng không tài nào hiểu được chồng. Lại càng không t́m thấy sự thông cảm nào cả.

 

Ra khỏi trung tâm thàng phố, Tùng chỉ cho nàng thấy một sân tennis nổi tiếng, nơi nhiều tay quần vợt lừng danh trên thế giới đến tranh giải. Tùng kể:

- Có một lần tôi và Sơn thèm hai cái vé hạng bét để đi xem một trận tứ kết đến muốn khóc. Chỉ vài chục đồng bạc, mà giữa lúc hai bậc “đại trượng phu” có đầy đủ răng lợi, móng vuốt để cắn rứt và cấu xé lương tâm, bỗng đâm ra to lớn. Hai thằng đă leo lên giường nằm kể lể, than thân trách phận đủ mọi điều, kiểu “chúng tôi sinh ra đời dưới một bầu trời chỉ toàn những ngôi sao xấu”.

Tùng ph́ cười trước khi kể tiếp:

- Vậy mà lúc bật TV lên coi, th́ có thêm một thằng bạn đến chơi, thế là ba thằng bỗng hứng chí, máu cờ bạc bỗng bừng bừng nổi dậy như sóng thần, nên hè nhau cá độ, ăn thua đủ tưng bừng…Cuối cùng tiền mua bia và tiền cá độ lên đến gần…gấp đôi hai cái vé.

Hoàng cựi ph́ theo. Tùng vui miệng kể thêm vài chuyện lúc hai ngươi c̣n ở chung với nhau. Lát sau Tùng chợt dè dặt hỏi:

- Sơn nó vẫn về nhà chứ hả chị Hoàng?-

Nàng gật đầu:

- Vẫn.

Tùng cho xe chạy vào lề trong, hơi giảm tốc độ xuống, hỏi nàng bằng một giọng thản nhiên giả vờ:

- Lúc này nó ra sao rồi chị?

Hoàng cười buồn ngó vu ra ngoài:

- Có lẽ vui hơn tôi. Anh ấy có việc làm, có nhiều người thân quen. Biết đâu sẽ chuẩn bị cưới vợ thêm lần nữa.

Tùng nh́n sang Hoàng:

- Chị nói đùa!

Nàng vẫn giữ nụ cười buồn bă trên môi:

- Anh ấy hay bảo vậy đấy. Nhưng cũng có khi đùa là trong đời chỉ một lần dại là đủ rồi.

Tùng không nói ǵ. Nàng chợt nhớ đến lời chồng nàng kể về Tùng. Bị ông già Khuê “dí” quá đành cưới. Biết đâu chồng nàng cũng sẽ bị một ông bố nào đó “dí” quá mà đành tái hôn chăng. Nàng rùng ḿnh với hai chữ tái hôn. Ỏ đâu đó trong tâm tư và suy nghĩ của nàng, những tiếng ly dị và tái hôn vẫn là một mớ âm thanh pha trộn lổn ngổn, chói tai, khó có thể được tiếp đón một cách lịch sự và niềm nở.

Đă nhiều lần nàng tự an ủi là hoàn cảnh sống của nàng chẳng mấy khác so với  trong  quá khứ. Nàng hay diễu ḿnh là người lữ hành cô đơn, vậy mà vẫn không tránh được xót xa, cay đắng. Sự hiện diện của một người đàn ông được mệnh danh là chồng, dẫu mơ hồ, dẫu không đóng một vai tṛ quan trọng nào trong cuộc sống nhọc nhằn bươn chải của nàng hàng ngày, đối với nàng, vẫn là một sự “hiện diện”, vẫn được kể là “có mặt” khi điểm danh. Cái thân tùng, khô gẫy và yếu đuối ấy vẫn được nàng đặt cho một vị trí nào đó để ghé vai, tựa vào. Sự “hiện diện” ấy, lâu ngày, đă thành quen. Thiếu, nàng chới với.

Nàng nói:

- Tôi có đề nghị anh ấy đừng về thăm nhà, nhưng anh ấy không chịu.

Tùng đáp, giọng có vẻ cứng:

- Tôi, tôi cũng không chịu. Nhớ con, chị Hoàng ạ.

Hoàng so vai lại:

- Đôi khi thấy anh ấy, tôi nao cả dạ.

Tùng thở ra:

- Th́ vẫn biết vậy. Nhưng tôi chắc với chị là Sơn nó cũng không mấy vui khi thấy chị và con bé sống thui thủi một ḿnh như thế đâu. Nhưng biết làm sao bây giờ hả chị! Thường Thượng Đế để cho người này có thể chịu đựng được cái sóng gió này, người kia chịu đựng được sóng gió kia, nhưng chẳng bao giờ ngược lại. -Tùng im lặng một lát- Hy vọng là cái thàng phố này sẽ có duyên với chị, sẽ lưu chị ở lại đây lâu. Tụi này chắc chẳng giúp đỡ được chị mấy trong đời sống tinh thần của chị, nhưng dẫu sao, khi chị xa nơi đó rồi, có đôi chút đổi thay đi rồi, những vướng bận mới thế nào cũng làm cho chị khuây khỏa.

Nàng không đáp. Khuê cũng đă nói với nàng như vậy khi thuyết phục nàng dọn về thàng phố này. Khuê bảo, cho nhẹ ḷng. Nàng không biết là ḿnh có nhẹ ḷng ra đi được không, nhưng lời đề nghị của Khuê thỉnh thoảng lại hiện ra trong đầu nàng. Lần này, nhân lúc con nàng đi cắm trại với nhà trường cả tuần lễ, nàng quyết định khăn gói xuống thăm vợ chồng Khuê, tiện thể xem mặt hai bố con Tùng, và cả cái thành phố được mệnh danh là một ngày có bốn mùa này ra sao.

Tùng đưa nàng vào nhà, chỉ cho nàng pḥng ngủ và buồng tắm xong lại trở ra phố, ghé pḥng mạch bác sĩ để đón mẹ con Khuê về. Hoàng cười cám ơn và vẫy tay chào Tùng. Tùng nói lần nữa, “chị cứ tự nhiên”, rồi mới khép cửa đi ra. Nàng đứng yên một lúc lâu nh́n quanh căn pḥng mà vợ chồng Khuê dành cho nàng. Căn pḥng nhỏ, ngăn nắp, nằm ngay sau pḥng khách với một khung cửa sổ lớn nh́n ra vườn, tầm mắt thả rộng xuống thung lũng đầy cỏ xanh biếc. Khuê có khoe với nàng là hai người đă mua căn nhà ấy với giá rẻ v́ nằm trong một khu khá vắng vẻ. Khuê bảo:

- Ḿnh không thích ở xa trung tâm thành phố đâu. Chợ búa, trường học, ǵ cũng bất tiện. Bạn bè muốn đến chơi thường xuyên chắc cũng ngại. Căn nhà này, chỉ được mỗi cái giá hời Hoàng ạ.

Khuê không thích căn nhà, nhưng cái vị trí bên sườn đồi của nó lại đập ngay vào mắt nàng lúc nàng vừa xuống xe. Nàng đă ngẩn người nh́n sững một lúc lâu rồi buột miệng khen:

- Anh và Khuê chọn được căn nhà tuyệt quá!

Tùng chậm răi quay lại nh́n nàng với vẻ vừa ngạc nhiên vừa thích thú. Tùng hỏi lại:

- Chị thích nó sao?

Nàng gật đầu. Tùng bật cười:

- Thế mà tôi đă phải thuyết phục măi, bà xă tôi mới chịu mua đấy. Nếu ông chủ nhà không bớt năm ngàn, có lẽ tôi đă mất đi cái cơ hội được ở đây.

Hoàng cười, nhận ra giữa vợ chồng Khuê cũng có một sự kết hợp nào đó không hài ḥa. Nhiều lần Khuê khoe với nàng là tính t́nh và sở thích  của hai người có nhiều điểm giống nhau. Khuê bảo, “tụi ḿnh sống vui vẻ lắm”. Vui vẻ lắm, có nghĩ là hạnh phúc. Nàng đă tự hỏi không biết Khuê cảm nhận cái hạnh phúc ấy ra làm sao. Bằng ḷng với những ǵ ḿnh có như nhiều danh nhân “hoa thơm cỏ lạ” đă nói? Hay là một cảm nhận tuyệt diệu nào đó, niềm vui chứa chan nào đó mà nàng chưa bao giờ nh́n thấy sự có mặt của nó trong đời sống lứa đôi của nàng. Nàng nhớ hồi mới lấy chồng, nàng đă khổ sở và thất vọng v́ khám phá ra chồng nàng, và chính cả nàng, có những cái sở thích và những đôi co rất đỗi tầm thường. Nàng không chịu được sự tầm thường, càng không chịu nổi những ứng xử tầm thường ngu xuẩn, nên khi nhận diện ra sự có mặt ngạo nghễ và thô thiển của chúng trong đời sống hai người, nàng tuyệt vọng. Vô t́nh, nàng không nhận ra cái sợi giây liên hệ giữa hai người dần dà cũng tàn héo theo.

Hoàng rời khung cửa sổ vào pḥng tắm. Nước ấm khiến nàng tỉnh người. Nàng nhận ra căn nhà đă được bài trí một cách dễ thương, tươi mát nhờ những chậu kiểng xanh mượt lá, đặt ở nhiều vị trí khác nhau. Dưng không nàng có cảm giác chẳng phải là Khuê đă chăm sóc những đám lá cây ấy.

Và quả thật, ngay khi vừa bước vào đến nhà, nh́n thấy nàng đang cẩn thận nhặt một cái lá vàng trong chậu cây jasmine, chưa kịp chào hỏi, Khuê đă la lên:

- Á à, Hoàng cũng thích cây lá giống ông Tùng nhà này rồi. Gớm, suốt ngày ông ấy cứ lẩn quân với đám cây chậu kiểng này thôi đấy. Bao nhiêu việc nhà ông ấy đùn hết cho ḿnh.

Tùng cười hiền:

- Anh có “tham gia công tác” giặt quần áo đấy nhé.

Khuê cười, mắt long lanh hạnh phúc. Người đàn bà cười, người đàn bà cảm thấy hạnh phúc v́ được chồng chia sẻ những khó nhọc hàng ngày. Nàng cười theo, vui lây với cái hạnh phúc của Khuê:

- Thế là nhất Khuê rồi đấy. Anh Sơn nhà ḿnh đă không thích làm việc lại c̣n hay chê nữa cơ.

Khuê lại cười, quay sang dạy con chào Hoàng dù thằng bé mới chỉ được vài tháng. Khuê đưa bàn tay trắng mũm mĩm, cầm lấy tay con vẫy vẫy. “Cháu chào cô ạ”. Nàng để ư thấy Khuê có vẻ đẫy đà hơn so với hồi c̣n ở Việt Nam. Tóc Khuê cũng thôi không cắt ngắn nữa mà để dài búi cao lên phía sau gáy. Khuê có dáng một người nội trợ thứ thiệt, chân chất lo toan chuyện nhà, chăm chỉ nuôi chồng nuôi con. Dưng không Hoàng tự nhủ sẽ để ư xem nhà Khuê có quyển tâp chí lá cải, New Idea, nào không. Nàng cười một ḿnh. Ai chứ Khuê chắc khoái đọc những loại tin tức và x́ căng đan về vợ chồng hoang tử Charles và hoàng gia Anh. Hoàng đưa mắt nh́n sang Khuê như dọ hỏi, nhưng liền sau đó lại mắng thầm ḿnh “cà chớn”.

Khuê cười nhiều, nói nhiều. Thân mật ôm vai nàng sau khi đưa con sang cho chồng bế:

- Gầy quá. Hoàng gầy quá. Phải lên thêm vài kư nữa mới đẹp. Để tóc ngắn thế này là được rồi, nhưng gương mặt của Hoàng vẫn không tṛn trịa, thế có nghĩa là cần phải tẩm bổ, phải ăn nhiều nhiều vào một tí nữa, phải lên dăm kư nữa Hoàng ạ.

Tùng diễu:

- Phải phục phịch như em ấy hở?

Nàng cười. Khuê cũng cười, chẳng chút giận dỗi chồng. Tự dưng lời Khuê nói khiến nàng sực nhớ đến hai câu thơ ḿnh làm. C̣n dài chi nữa tóc ơi, Quỳnh hoa đă mộng đời đă xa. Nàng kêu lên trong bụng. Quỳnh hoa rồi Khuê ơi, nên ḿnh cần chi tóc dài, cần chi là lượt, cần chi son phấn, cần chi mập lên thêm dăm ba kư, cần chi tṛn trịa hở Khuê.

Khuê “thực tế” hơn ḿnh. Nàng nghĩ. Nàng vẫn thường không thích những người có lối sống và lối suy nghĩ quá giản dị như người đàn bà này. Nàng sợ cái cuộc đời im ắng, lấy chồng rồi sinh con đẻ cái, lẩn quẩn vào ra, hoàn toàn chẳng hề có một hoài băo, một trở trăn suy tư nào cho đời sống của chính ḿnh và chung quanh. Nàng nghĩ ḿnh không có những ước muốn to lớn, những bon chen ồn ào ngoài xă hội, nhưng cũng không thể chịu được sự tù túng chật hẹp của bốn bức tường nhà bếp và những lối đi ṃn, nhàm chán dẫn từ nhà đến chợ, đến hàng rau hàng thịt mỗi ngày.

Nàng toan bảo sẽ ráng mập lên cho bằng Khuê, th́ Khuê lại lên tiếng:

- Ngủ nghỉ ǵ chưa? Chắc chưa phải không? Nếu chưa th́ vào trong pḥng nghỉ môt tí đi. Ḿnh đi nấu cơm đây. Chỉ loáng một cái là xong, không cần Hoàng phải phụ đâu. Hoàng xuống đây kỳ này cứ xem như là đi nghỉ mát, cứ tự nhiên như ở trong khách sạn vậy. Mai mốt dọn về ở gần ḿnh, ḿnh sẽ chia việc cho mà làm. Ḿnh sẽ “quậy” lại Hoàng để trừ nợ.

Và Khuê tiếp liền ngay sau đó:

- Nhưng nếu Hoàng không có thói quen ngủ nghỉ vào giờ này th́ ngồi đây nói chuyện với bố con ông Tùng. Chỉ cho ông ấy cách nuôi dạy con như thế nào hộ ḿnh đi. Dạy được cho ông ấy cách thay tă là ḿnh mang ơn Hoàng rồi.

Nàng cười:

- Con ḿnh là “cháu ngoan Bác Hồ” th́ làm ǵ được mang những thứ tă thế này mà ḿnh biết cách dạy ông ấy.

Khuê bật cười ha hả, lấy tay ấn nàng ngồi xuống ghế:

- Nếu vậy th́ ngồi đây vậy. Cho khoẻ. Uống nước ǵ không? Không à. Ừ, thôi để dành bụng ăn cơm vậy nhé. Trưa nay ḿnh nấu canh rau đay với tôm khô. Không có riêu cua, hơi tiếc thật. Nhưng sẽ cho Hoàng ăn mắm tôm với cà pháo.

Nói xong là Khuê tất tả đi xuống bếp ngay. C̣n lại hai người, Tùng cười với nàng, vẻ hơi ngượng:

- Tính Khuê lúc nào cũng ồn ào thế đấy.

Hoàng cười lại với Tùng, không nói ǵ. Trong đầu nàng dưng không lại bật ra những ư nghĩ. Như vậy là anh may mắn rồi đấy anh Tùng ơi. Người đàn bà này của anh chắc chắn suốt đời chỉ biết t́m cách sống sao cho anh vừa ư, sẽ luôn luôn cảm thấy b́nh an bên cạch anh, sẽ luôn luôn hài ḷng với những ǵ ḿnh có mà không hề đ̣i hỏi anh phải xuất chúng, phải hơn người. Người đàn bà này, nếu anh khôn ngoan, anh chịu khó làm một ít việc lặt vặt trong nhà, chịu khó lái xe chở con đi học mỗi ngày, chịu khó đưa nàng ra chợ những khi cần, chịu khó tham gia những câu chuyện phiếm của nàng những lúc rảnh rỗi…, th́ chắc chắn là dẫu thích hay không thích sống ở một nơi hiu quạnh như thế này, con người ấy cũng sẽ lấy làm hoan hỉ và vui mừng khôn xiết mà lo lắng cho anh.

Nàng đưa mắt ngó lên tấm bản đồ thành phố treo trên tường nhà, hỏi:

- Anh và Khuê dự định đưa tôi đi những đâu để cho tôi làm quen với thành phố này thế?

Tùng vỗ vỗ tay lên lưng con, nh́n nàng qua bờ vai thằng bé:

- Nếu chị dự tính ở lại thật, th́ tụi này sẽ đưa chị đến gặp một số nơi đang cần người. Chị rành tiếng Anh, nên chắc chắn là không khó khăn ǵ để kiếm ra việc. Thành phố này lớn, không được job này th́ có job khác.

Nàng hỏi lại:

- C̣n như tôi chỉ muốn đi chơi?

Tùng cười:

- Th́ tùy chị. Nếu chị thích đi trượt tuyết, mùa này cũng có chỗ để chị tiêu tiền vào cái tṛ thể thao xa xỉ ấy.

Hai người ngồi nói chuyện giây lâu cho đến khi thằng bé ngủ muồi trên tay Tùng. Tùng đưa con vào pḥng. C̣n một ḿnh, Hoàng lại chạnh ḷng nghĩ đến những tháng năm ṿ vơ nuôi con trong quá khứ và đoạn đời trước mặt c̣n dài như không có nơi chấm dứt. Trong trí nàng lại hiện ra ḱnh ảnh lần lặn li đi thăm chồng, hôm về, nàng đă một ḿnh lội bộ từ trường học của chồng ra bến xe. Và dù đă nhủ ḷng chồng nàng không hề có thói quen đưa tiễn vợ con đi đâu, nhưng suốt trên đường đi, ḷng nàng vẫn không sao tránh khỏi những nặng nề, chua xót. Trời nắng chói chang, nắng đổ lửa trên những cánh đồng khô hạn ở hai bên đường, cái bào thai tám tháng trong bụng nàng quẫy đạp, bàn chân nàng, bụi và mồ hôi nhầy nhụa bám đầy. Những ngón chân của nàng cố bấu chặt trên đôi dép thấp, nàng nắm vành nón lá bằng cả hai bàn tay, răng xiết chặt lại với nhau, cố không để những giọt nước mắt tủi cực rơi xuống má. Nàng biết là sẽ chẳng bao giờ c̣n trở lại cái nơi ấy lần nào nữa.

Tất cả những biến động trong đời sống giữa nàng với chồng, nàng luôn đem nhốt vào những ngăn kéo có khóa. Khóa chặt. Để đến khi không c̣n chỗ cất chứa nữa, th́ nàng thu ḿnh lại.

Nàng không hung hăng con bọ xít la lối, tôi không cần anh, như nhiều người đàn bà khác vẫn nói lúc tức giận. Hoàng lặng lẽ sống. Nàng lặng lẽ quyết định, và xoay trở một ḿnh.

 

Chiều hôm sau, cơm nước xong, Khuê nhất định bảo Tùng phải lấy xe chở Hoàng xuống hăng bất động sản, nơi cần một người Việt có bằng cấp kế toán. Tùng nói với nàng lúc hai người lên xe:

- Khuê sợ chị nản.

Nàng không biết trả lời sao nên chỉ cười. Tùng nói tiếp:

- Nhưng tôi không chắc là chị thích lưu lại nơi này.

Hoàng nh́n qua người đàn ông đang vờ như chỉ chăm chú lái xe, nhưng thật sự lại để ư từng cử chỉ một của nàng. Nàng hỏi:

- Tại sao anh nghĩ như thế?

Tùng im một lát:

- Qua những câu chuyện kể của chị. Tôi không nghĩ người vững vàng mạnh mẽ là Sơn mà là chị. Tôi không dám chắc, nhưng tôi đoán là chị đang nghĩ đến đoạn đường về, nghĩ đến những điều sẽ phải làm trong tương lai, nhưng không phải ở thành phố này.

Nàng quay đi, cười một ḿnh. Anh giỏi, đoán trúng được cả những ư nghĩ thầm kín của tôi. Tùng cho xe rẽ qua một hướng khác để vào trung tâm thàng phố, chỉ cho nàng thấy những đường ray:

- Ỏ đây đi loại tram này tiện hơn đi bus.

Hoàng cười hóm hỉnh:

- Anh không định quảng cáo về thành phố này với tôi chứ hả?

Tùng cười theo:

- Đúng là nên quảng cáo lắm chứ chị, v́ đây là thành phố duy nhất của xứ này có loại xe điện.

Nàng dơi mắt nh́n ra ngoài cửa xe. Dưng không nàng nhớ đến những lá thư của chồng nàng, “ở đây có những buổi sáng mùa đông lạnh lẽo, co ro dưới tram xe bus chờ giờ đi làm, anh đă ngồi thu ḿnh lại như một cục nước đá nhỏ, đầu óc đông đặc, hoàn toàn không một nghĩ suy, một vướng bận nào ngoại trừ nỗi nhớ. Anh hay tưởng tượng em đă có mặt tại nơi này với anh. Ước ao đến muốn khóc, một chiều tan sở về, em bế con chờ anh trên ngưỡng cửa…”.

Nàng cắn môi cười môt ḿnh. Thường người ta chỉ thèm khát những ǵ không có, những ǵ ở ngoài tầm với, những ǵ không thể thực hiện được. Ḿnh cũng đă có những đêm nằm gối đầu trên cánh tay, trên những giọt nước mắt, nghĩ đến chồng với tất cả yêu thương và nhung nhớ tương tự.

Trái tim Hoàng se đi. Tôi có nên trách người dửng dưng, lạt lẽo, có nên oán than tủi hờn, có nên khổ đau, trong khi chính tôi, tôi cũng sống lạnh lùng, cũng chai ĺ với tất cả những cảm xúc yêu thương khi gặp lại?

Hoàng thở dài. Tùng quay lại:

- Chị nghĩ ǵ mà trông năo ruột thế?

Nàng cười:

- Nghĩ bâng quơ.

Rồi nàng đột ngột nói với Tùng với cả ḷng chân thật của ḿnh:

- Thành phố này đẹp quá anh Tùng ạ. Nhưng có lẽ tôi sẽ chẳng dám về ở đâu. Ngày  mỗi ngày nh́n thấy cái vui vẻ hạnh phúc của gia đ́nh anh, rồi lại nh́n cái quang cảnh, đường phố, và những nơi chốn mà anh Sơn đă từng đi qua, từng có mặt, chắc là tôi sẽ chạnh ḷng lắm. Hôm qua đến giờ ḷng tôi cứ không yên, cứ nao nao, chua xót làm sao ấy.

Nàng mỉm cười:

- Chắc phải chờ anh ấy có vợ, chờ anh ấy yên th́ tôi mới yên được.

Tùng cười không ra tiếng. Người đàn bà này, tâm tư và t́nh cảm đấy dẫy những phức tạp và mâu thuẫn, đầy dẫy niềm đau. Tùng thở ra:

- Tôi chỉ sợ thằng Sơn cũng nghĩ như chị, chờ cho chị bước đi môt bước nữa mới dám tái hôn.

- Sao vậy anh Tùng? Để khỏi bị mang tiếng ḿnh bỏ người ta trước hả?

Tùng cười. Lát sau Tùng nói:

- Tôi thật không hiểu nổi chị và Sơn. Ngày c̣n ở với tôi, mỗi bận nghe nó nhắc đến chị, là tôi cảm thấy xốn xang xấu hổ v́ chưa bao giờ tôi có thể nghĩ đến vợ con một cách chân t́nh như vậy.

Tùng nh́n qua Hoàng:

- Sơn vẫn hay bảo chỉ có chị mới là người có thể yêu thương và chịu đựng nổi nó. Mới gặp chị lần đầu, tôi không thể nói điều ấy đúng hay sai, nhưng tôi không tin được là Sơn có thể lập đi lập lại nhiều lần một điều không có thực.

Người đàn bà chép miệng:

- Tôi nghĩ trên đời này, có những con người được sinh ra là để sống với nhau cho đến ngày măn phần, nhưng cũng có một số người khác, có lẽ chỉ có mặt tại thế gian để làm khổ người nào đó, hoặc để làm khổ nhau. Tôi và anh Sơn không có cái may mắn biết cách biểu lộ t́nh cảm của ḿnh, cũng không có cái nhạy cảm dễ dàng bày tỏ cho người bạn đời ḿnh thấy cái yếu điểm của ḿnh để giúp nhau giữ vững hạnh phúc. Yêu suông, chắc chắn là không đủ đâu, mà c̣n cần phải biết chăm sóc, biết thông cảm và chấp nhận. Đấy là chưa kể phải “tương kính như tân” nữa mới sống được với nhau. Phải không anh Tùng?

Tùng không trả lời. Hoàng thu ḿnh lại, đặt hai tay trong ḷng, ngồi yên nh́n những sợi nắng chiều chiếu trên mặt đường lấp loáng. Nàng bỗng nhận ra nàng mới vừa nói với Tùng về những điều nàng đ̣i hỏi ở chồng chứ chưa bao giờ nghĩ ḿnh phải thực hiện.

Chăm sóc, thông cảm, chấp nhận và kính nể. Hoàng lặng lẽ bóp chặt đôi bàn tay lại với nhau, ḷng rưng rức xót xa.

 

Buổi tối, thằng bé con của Khuê bắt đầu ngấm thuốc chích ngừa nên trằn trọc khóc măi. Hoàng nằm trong bóng tối nh́n ra ngoài khung cửa sổ, nghe hai vợ chồng Khuê thầm th́ dỗ con. Nàng bỗng nghĩ ngợi đến những điều Tùng và nàng nói với nhau lúc chiều. Ánh trăng sáng vằng vặc, soi trên những cánh mận khô gầy nơi cuối vườn. Hoàng muốn trở dậy đi ra ngoài, đắm ḿnh dưới ánh trăng và cái mát lạnh của trới đêm, nhưng nàng lại sợ Khuê và Tùng biết nàng không ngủ được. Nàng ấp hai bàn tay lên má, trong tâm trí nàng lại lảng vảng h́nh ảnh những buổi chiều đứng lặng lẽ một ḿnh trong cửa sổ, thẫn thờ nh́n ánh đèn vàng nhà ai đó hắt ra sau bức rèm, chạnh ḷng nghĩ đến cảnh xum họp đầm ấm mà nghe thèm một đôi ṿng tay, một tiếng cười đàn ông mạnh mẽ, một giọng nói thầm th́, âu yếm qua bờ vai.

Hoàng thở dài, muốn khóc. Trong vùng bóng tối mệt nhọc, nàng uể oải xoay trở, và trong mớ nghĩ suy hỗn độn, không đâu vào đâu của ḿnh, nàng bắt gặp lần đầu tiên nàng có cái khao khát có được một đời sống dung dị, đơn giản của một người đàn bà b́nh thường để đi cho hết đoạn đường c̣n lại.

                                                                            

HOÀNG NGA                                                                              

(1999)