B Vc

Hoàng Nga

 

 

 

 

Nàng thở ra một hơi mạnh. Trở ḿnh nặng nề về phía bên kia. Người co rút lại, thảm năo như một con tôm kho tàu. Mắt mở trừng trừng ngó ra ngoài. Trời tối mờ. Cả bầu không gian chung quanh nàng như thu hẹp lại, nhỏ nhoi đến tội nghiệp. Nàng chẳng trông thấy ǵ ngoại trừ tấm rèm trắng lay động phất phơ trên khung cửa sổ hé mở. Và một chút xíu "hàng xóm" qua ánh đèn nhà vàng nhợt nhạt, thoáng lên sau hàng cây phong xa tít. Nàng cười buồn một ḿnh trong bóng đêm. Lại một ai đó không ngủ được như ḿnh chăng? Lại một kẻ nào đó không gánh nổi gánh đoạn trường trên vai ư? Nàng lơ mơ thầm hỏi và thấy mệt đến ngất ngư. Hai mí mắt nàng nặng trĩu, nhức nhối. Nàng có cảm tưởng như chúng đang sưng húp lên. Căng cứng. Vài ba sợi dây thần kinh nào đó có lẽ đă đ́nh công, không chịu hoạt động khiến một phần đầu nàng mềm nhũn ra, đau điếng. Nàng cứ tưởng ḿnh bị một que nhọn đâm từ mi mắt này, xuyên qua sóng mũi, tới tận mi mắt bên kia. Hay chính sọ năo nàng đă nứt tách ra thành hai ba khối. Khối nào cũng ê ẩm giống hệt nhau.

Mệt. Lơ mơ. Và ngao ngán. Nàng lẩn thẩn nghĩ tới các bài viết vẫn thường thấy trên báo. Tin tức chiến sự ở Nam Tư. Chính trị lộn xộn ở Nga. Kinh tế chưa hồi phục ở Nhật. Động đất băo lụt ở Trung Hoa. Đói kém ở Nam Phi. Phe khủng bố. Phe Hồi giáo quá khích. Phe tham chiến. Phe đ́nh công. Loạn xạ. Thêm tin cướp giật. Đâm chém. Ma túy. Rồi vài ba báo động đỏ. Môi sinh, môi trường. Bịnh liệt kháng. Giá xăng giá dầu. Dân số thế giới...

Mặt nàng đột ngột nhăn nhúm lại. Dân số thế giới hiện tại đang tăng lên gần sáu tỉ người. Sáu tỉ! Trái đất sắp sửa nổ tung v́ chịu không nổi loại động vật đi bằng chân này trên bề mặt của nó. Trời ơi. Nàng sụp mắt xuống. Cố gắng hết sức để không than to lên đôi câu. Trái đất chịu hết xiết th́ c̣n muốn tự tử! Trái đất già nua xấu xí, lởm chởm, gồ ghề đến là vậy, mà lúc gánh không xong cái món nợ đời, c̣n muốn nổ banh xác thành bụi, thành vẩn thạch cho khỏe. Trái đất ghê gớm như vậy, mà c̣n muốn đầu hàng vô điều kiện, c̣n không thèm đàm phán, hội nghị bàn vuông bàn tṛn ǵ để t́m ra biện pháp cứu văn. Trong khi đó, nàng, thân phận liễu yếu đào tơ, gầy như cọng tóc vướng chân người của Nguyễn Tất Nhiên, tàn hơi kiệt sức, chịu đựng không nổi, th́ lại đành phải cam ḷng!

Mặt nàng nóng ran lên. Những hơi thở dài khốn khó lại vỡ ra trên môi. Nàng rùng ḿnh. Chẳng biết làm thế nào để thoát ra khỏi nỗi thống khổ. Tḥ tay kéo tấm chăn lên trùm kín tai, chừa lại đúng hai con mắt nhắm kín, và một cái lỗ mũi để thở, nhưng coi bộ vẫn không ăn thua ǵ, nàng đành nằm yên không nhúc nhích. Hai tay buông xuống, chắp lại với nhau, kẹp vào giữa hai đùi một cách tội nghiệp. Như thể nàng đang bị trừng phạt. Hằng ngày, thiên hạ vẫn thường léo nhéo bảo sức của con người luôn luôn có giới hạn. Vượt quá cái limit cho phép, hoặc thể xác hoặc tâm trí của người ấy sẽ bị tổn hại. Thỉnh thoảng, cũng vẫn trên những tờ báo lá cải nàng đọc, lại đăng tin nhà thương điên, dưỡng trí viện đang mọc ra thêm khắp nơi trên thế giới. Thống kê y học hằng năm lại la làng chuyện thiên hạ đau tim, đau óc, mát dây, loạn thần kinh bởi v́ cuộc sống hiện tại quá nhiều stress, căng thẳng.

Đột nhiên nàng muốn bật ̣a ra khóc cho đỡ ấm ức. Tủi thân tủi phận nghĩ, chắc thế nào rồi nàng cũng sẽ đau tim, đau màng óc, đau phổi, đau dạ dày, đau gan đau ruột. Với người ta. Y hệt như người ta. Chắc thế nào rồi nàng cũng sẽ vào nhà thương. Thế nào rồi cũng điên. Cũng rối loạn tâm thần. Cũng bất b́nh thường không tỉnh táo. Một giọt nước mắt ứa ra trên mi mắt nàng. Nàng rên thầm. Chao ơi! Mẹ ơi! Không lẽ sức của người ta có giới hạn, mà sức của nàng th́ vô cùng? Ngày xưa mẹ nàng thường dạy đi dạy lại chị em nàng đức khiêm nhường, chịu đựng. Và thường dặn ḍ. Phải biết im lặng đúng chỗ. Một sự nhịn chín sự lành. Mẹ nàng bảo, "con gà thường ghét nhau tiếng gáy".

A ha! Đầu mũi nàng nồng cay. Con gà ghét nhau tiếng gáy! Con gà, được sinh ra chỉ để làm của tế thần, chỉ chờ ngày lên... bàn nhậu, không biết suy tư âu lo, nên lúc nào cũng dễ dàng sân si, gây hấn với nhau v́ tiếng gáy. Nàng bấu ngón tay vào đùi. Thế c̣n con người? Con người, nhân chi sơ tính bổn thiện, biết nghĩ tới nghĩ lui, mỗi ngày không đọc được một câu trong sách thánh hiền đă đau khổ trăm bề, con người tuyệt đỉnh cao siêu, đứng trên mọi loài, th́ chẳng lẽ lại sinh ḷng ghét nhau chỉ v́ tiếng... ngáy? Con người, cái con người nàng "ăn ở với" -chữ dùng của nàng- gần hai chục năm nay, đang mỗi lúc mỗi phát chứng, mỗi lúc mỗi làm phiền nàng bằng những đoạn ḥa âm không thuận tai mỗi tối như thế này th́ nàng phải chịu đựng hay sao... Chao ơi! Kkkhư kkkhư kkkhư... Con người. Cái con người...!

Nàng co chân thêm chút nữa, dấu tai vào một góc chăn. Lạ nhỉ. Con người này, ngày xưa, ngày xưa đâu có như thế! Tệ như thế! Cái con người này, ngày xửa ngày xưa dẫu đă không tán nàng bằng hoa hồng, dẫu không biết làm thơ làm thẩn, không soạn nhạc, không "mang đàn đến giữa gịng đời", không lăng mạn romantic ǵ ráo, nhưng chí ít cũng đă biết nở với nàng bằng những nụ cười, bằng đôi ba lời dễ thương, dịu dàng, chứ có phải bằng... những tiếng ngáy như thế này! Con người này, con người này... Nàng chán chường nhắm chặt hai mắt lại. Rầu rĩ nhủ thầm, chắc là phải đếm, đếm từ một tới một trăm, một ngàn, để dỗ giấc, để quên đi cái ám chướng nghiệt ngă. Nhưng đồng thời cũng bật dậy, đi ra ngoài một lát. Tuy nhiên cuối cùng, nàng lại đầu hàng cái ư tưởng ấy. Nàng lao chao rùng ḿnh. Trời có vẻ như đang trở lạnh hơn sức chịu đựng của nàng. Tuyết vỡ đâu đó lắc rắc. Đe dọa.

Nàng lại mở mắt ra nh́n vào bóng đêm. Nàng biết chắc bây giờ mà trở dậy, thế nào cũng có "kẻ" thức giấc chất vấn. Đi đâu mà đi hoài cả đêm! Đi hoài cả đêm! Nàng nhăn mặt. Ối giời, giá mà nàng được đi hoài cả đêm! Giá mà nàng được vướng căn bịnh mộng du! Được tự do đi ngang người, đi song song với trần nhà, đi chúc đầu xuống đất, đi xuyên tường, đi như David Copperfield làm ảo thuật, xuất hiện giữa thiên hạ rồi tàng h́nh biến mất vào một bức tường nào đó của vạn lư trường thành!

Nàng chặc lưỡi, cố nghĩ đến một điều ǵ đó khác. Cố "nh́n" vào cái khoảng không đen kịt trước mặt. Rồi lại bắt đầu từ con số một. Một, hai... Như một đứa con nít tập đếm giữa mớ âm thanh kkhư, kkkhư bên tai. Lát sau, nàng loạng choạng tự hỏi, tới đâu rồi. Và tự trả lời. Tới một trăm con chim mộng về bay đầu giường. Tới vài ba ngàn con chim mộng. Tới tuyết vỡ lắc rắc bên ngoài. Ô hay. Cái thanh âm ǵ mà lạ quá chừng. Gẫy đổ quá chừng. Ngắc ngứ quá chừng. Một thứ thanh âm hoàn toàn chẳng có ǵ giống tiếng mưa đêm lâm râm ngọt ngào ngày xưa ở bên nhà. Ôi. Ôi. Nàng kêu thầm. Ḿnh đă đếm tới đâu rồi? Tới vô cực. Tới em ơi hăy ngủ, anh hầu quạt đây...

Nước mắt nàng ứa ra. Ôi ngày xưa. Ôi mơ, ôi mộng, ôi chiêm bao, ôi thiên đường địa ngục... Ôi, sao không thấy cái ǵ hiện về với ḿnh thế này!

 

 

Nàng ngồi im ngó ra ngoài trời mưa lất phất. Mưa như mưa phùn ở miền Bắc. Mưa như mưa dầm ở miền Trung. Mưa như mưa dông ở miền Nam. Mưa xám. Mưa tối. Mù mịt những hạt nước chao nghiêng buồn bă. Nàng cứ ngồi im, thật yên, thinh lặng. Ngó vào khoảng không u ám nhưng chừng như chẳng ngó bất cứ khoảng không nào, khung trời nào. Phía bên trong quanh chỗ nàng ngồi, đèn đuốc sáng loáng. Nàng tự hỏi ḷng, chẳng biết có hay không, trời đang mưa ở ngoài kia. Có không, ḷng nàng đang chập choạng những thứ t́nh cảm hỗn loạn, không b́nh thường. Lần gặp gỡ nhau kỳ trước, chàng tặng nàng cuốn sách, kẹp ở giữa lưng chừng bằng một tấm ảnh nhỏ của nàng. Chàng hỏi, hệt như nhân vật nam trong cái truyện ngắn chàng muốn đánh dấu ấy:

- Ngoại t́nh là ǵ?

Nàng làm thinh. Chàng khẽ nh́n nàng, rồi tự trả lời ngay sau đó, cũng bằng lời của nhân vật truyện:

- Là yêu một lần nữa mà không cần phải cố gắng (Trần Thị Ngh.)

Nàng đă ngồi im hỏi lại ḷng, có thật nàng không cần phải cố gắng để yêu chàng như thế hay không. Có phải chàng đă đến, t́nh yêu đă đến, tự nhiên như hồi c̣n thơ trẻ với nàng, hay nàng đang ch́m ngỉm, chết đuối trong thứ ân sủng tuyệt vọng. Đôi khi nàng thấy run lạnh với cái ư nghĩ. Lẽ ra tất cả những điều ấy, thứ chữ nghĩa ấy, đă không nên có mặt trong đời sống của nàng mới phải. Thiên hạ đă định nghĩa tưng bừng hai chữ ngoại t́nh. Ngoại t́nh là ǵ? Là tuyệt vọng, là yêu lần nữa. Là quan hệ bất chính. Là, eo ơi, thấy mà ghê, là hành động bất trung của một đôi gian phu dâm phụ!

Nàng co người, nhăn mặt rúm ró, sợ hăi.

Nàng sợ. Sợ muốn chết. Sợ điếng hồn. Sợ tất cả mọi thứ trên đời. Sợ dị nghị. Sợ dư luận. Sợ thiên hạ bá tánh. Sợ ḿnh. Sợ cả chàng. Sợ những thôi thúc gặp gỡ bừng bừng hiện ra một cách quái ác trong trí mỗi lúc nhận được tín hiệu từ phía chàng. Sợ những rủ rê như bao kẻ ngoại t́nh khác trên đời vẫn rủ rê nhau:

- Phải trốn đi. Trốn đi em ạ!

Có lần nàng ngẩn ngơ hỏi lại chàng. Trốn đi đâu? Chàng cũng ngẩn ngơ trả lời, anh chẳng biết trốn đi đâu. Chàng nói vậy nhưng rồi chàng vẫn cứ rủ rê. Rủ rê một cách tuyệt vọng như người mù lạc giữa vùng không gian lạ hoắc lạ huơ. Rủ rê như cùng đường, quẫn trí th́ buột mồm nói ra một điều ǵ đó cho bớt khổ.

Chàng rủ, rồi chàng về. Hai người cùng về. Cùng trở lại với công việc hàng ngày. Với cuộc sống hàng ngày. Với những thứ bổn phận thường trực hàng ngày. Hoang mang không biết cái thế giới thật sự của ḿnh ở đâu. Lần khác, chàng bảo, chỗ làm của nàng tọa lạc chung quanh toàn là những con đường mang tên các vĩ nhân, trước mặt "là" ông Goethe, sau lưng "là" ông Mozart, bên phải "là" ông Beethoven, xa hơn chút nữa "là" ông Schubert, rồi đến vài ba ông lănh chúa, ông Lindwurm, ông Maximilian, ông Ludwig... Ông nào cũng là thiên tài, nếu không th́ cũng là người có công lớn đối với quê hương đất nước, với nhân loại, thế giới. Chàng chặc lưỡi dụ khị:

- Ḿnh nhỏ nhoi, tầm thường, không ai biết ḿnh là ai. Nên anh nghĩ, chỉ cần trốn đến một nơi nào đó, xa hẳn nơi này là coi như xong.

Coi như xong. Như không muốn ăn cơm ở nhà th́ ra tiệm, không muốn đọc sách th́ coi ti vi. Lúc chàng rủ nàng trốn đi, nàng làm thinh. Và nàng cười. Cười, ph́ cười như nghe một câu nói đùa ư nhị. Nhưng sau đó không lâu, ḷng nàng lại bận rộn, lao xao một cách khó chịu. Lại loay hoay t́m kiếm măi một giải pháp nào đó. Lên miền Bắc, xuống miền Nam, qua miền Tây hay về miền Đông? Ra nước ngoài, hoặc về lại cố quốc?

Có khi nàng dữ dội mơ ước một chân trời, một vạt cỏ, một túp lều, một bờ suối. Thèm rát ruột một thứ trái cấm chua ê răng, chát khô cổ họng. Có khi nàng tự nhủ thầm, cần ǵ hai người phải trốn đi đến một nơi nào, cần ǵ phải mang tiếng ngoại t́nh cho mệt xác. Ở đây, ở cái xứ mà con người ta chỉ cần bỏ ra vài ba ngàn bạc, hay nhiều lắm là chục ngàn, nhờ luật sư làm thủ tục ly dị, rồi sau đó kư giấy tái hôn, là ngang nhiên ḥa b́nh sẽ được tái lập! Là có thể ngang nhiên chung sống với nhau một cách hợp pháp, tỉnh như ruồi trước mọi con mắt nhân gian. Là có thể mua bán, sang nhượng một cái nhà ngay trên những con đường mang tên danh nhân quanh chỗ làm của nàng để cư trú. Hay thậm chí, đến ở sát bên cạnh những kẻ bị bỏ rơi, à không, những kẻ không c̣n thích hợp với cuộc hôn nhân cũ, th́ cũng chẳng ai làm ǵ được ḿnh. Chắc chắn như bắp rang là luật pháp và công lư sẽ binh vực. Trật tự trị an sẽ được văn hồi. Biết đâu, t́nh h́nh thế giới sẽ có ít nhiều biến chuyển v́ thế hệ thứ ba, thứ tư, thứ năm, thứ sáu… ǵ đó được ra đời từ kết quả của những cuộc tái hôn. Mọi việc, thật dễ như không. Đơn giản cũng như... đang giỡn! Chẳng có ǵ để thắc mắc, cù cưa ví dầu với nhau.

Nhưng ngẫm nghĩ tới lui, nàng lại nhận ra cái giải pháp nào, quyết định nào, cũng tràn đầy cay đắng, tràn đầy ê chề và tràn đầy phiền phức giống hệt nhau. Chàng cũng như nàng, như bao con người khác nữa trên cái thế giới ảm đạm bạc màu này, khi dính dáng đến một mối quan hệ bất thường nào đó, là con người ta bỗng ớn phải ngồi yên suy xét lại ḷng ḿnh. Bỗng không bao giờ dám rạch ṛi quyết định, không bao giờ dám dứt khoát tỏ một thái độ lựa chọn nào cả. Thật t́nh, nếu có phải len lén xách valy ra khỏi nhà một cách đớn hèn nhục nhă, hay hiên ngang anh dũng vác đơn ra ṭa, thường cũng chỉ là do đẩy đưa t́nh cờ, do hoàn cảnh lỡ chợ lỡ quê, hoặc do ḷng tự ái... dồn cục sao đó thúc bách. Chứ mạo hiểm, chắc đời chẳng có mấy ai.

Nàng, và cả chàng, y hệt như phi hành gia bay lơ lửng giữa khoảng không gian bao la bát ngát. Chết dở sống dở. Chập choạng, ngộp thở với những dằn co, níu kéo. Đánh đấm tuyệt vọng với cuộc đời bằng bàn tay yếu x́u, không bọc găng của ḿnh.

 

 

Hồi nhỏ, hồi nhỏ mấy chị em nàng cứ ngồi lại với nhau là gấu ó, gây lộn tùm lum. Chỉ thiếu điều đánh nhau nữa là trọn bộ... Tam Quốc Chí diễn nghĩa! Lớn lên, nhất là lúc cả bọn bắt đầu bước vào đời trong t́nh trạng gia đ́nh trở nên nghèo, tự dưng đứa nào cũng đổi tính, dễ thương hẳn ra, lo lắng cho nhau hẳn ra. Nhưng quan niệm sống của đứa này đứa kia về hôn nhân, về cuộc đời, và cả về nghệ thuật, thẩm mỹ vân vân, cũng vẫn có vô số chỗ khác nhau. Hồi nàng sắp sửa lấy chồng, khi đem vấn đề hạnh phúc lứa đôi ra mổ xẻ, nói tới nói lui, một trong ba đứa có vẻ không lấy ǵ hoan nghinh, cổ vơ cho lắm, cứ bàn lui, tán ra. măi Cuối cùng gặn hỏi nhiều lần, nàng mới được nghe lời ậm ừ nhận xét về ông anh rể tương lai:

- "Tay" này cũng đường được thôi chứ không có ǵ đặc sắc. Chờ đám khác tốt hơn.

Hai đứa c̣n lại, binh vực chị:

- Trông người ta đàng hoàng ra phết mà chê bai ǵ nữa. Vào cái thời buổi lộn xộn, chẳng ngô chẳng khoai, một "tay" không cà phê thuốc lá, không nhậu nhẹt, không trai gái lung tung như vậy là được rồi.

Tạm được rồi. Hai đứa em nàng biện hộ cho anh rể. Thuận tai. Thuận ư. Đa số thắng thiểu số, nàng sang ngang, không dâu không mận cậy nhờ đám em ở lại trông nom, vẫn có đứa bồi hồi ra đứng tận đầu... đường, "ngùi trông theo chị khuất giàn dâu thưa".

Lấy chồng, về ở-với nhiều năm trời, nàng khi vui khi buồn, khi chấp nhận khi bực bội, khi yêu thương khi chán ngán, khi hoan hỉ khi thất vọng. Nhưng tựu chung, cũng chẳng có ǵ sôi nổi ầm ĩ để nàng bận ḷng. Cũng chẳng có ǵ đáng tiếc trầm trọng xảy ra. Lại cũng chẳng mấy khi sóng gió băo bùng. Hoàn toàn chưa bao giờ có “sự cố” ǵ khiến nàng phải nghĩ đến chuyện chạy ra tiệm sách kiệu cuốn cẩm nang làm thế nào để giữ vững hạnh phúc về tra cứu. Đời sống hôn nhân "thường thường bậc trung" của nàng làm đám bạn, đứa đầu tắt mặt tối v́ cái sự "nam vô tửu như kỳ vô phong" của đức ông chồng, đứa ngậm ngùi thân cô phụ, đứa dăi dầu mưa nắng phải chép miệng phát biểu một câu tương tự như hai đứa em nàng đă nói. "Được rồi!".

Được rồi. Đơn giản như vậy là được rồi. Nhiều lần, nàng cũng tự an ủi, đă "được". Nhưng nhiều lúc khác nàng đă tự chất vấn ḿnh, thế nào là được và thế nào là không. Mấy năm trước, nàng đau. Bác sĩ bảo nàng thiếu calcium. Em nàng trêu, hên. Hên, bởi thiếu calcium, con người ta khó có cơ hội bị... dư vôi, hóa sừng. Nàng đă ph́ cười. Không chỉ v́ câu nói giễu, mà v́ trong ngần ấy năm trời chung sống, giữa lúc bạn bè, người quen khóc thương bi hận cho những cuộc t́nh dâu bể, đổ vỡ, th́ chừng như cái ư niệm, cái cảm giác sợ hăi mất mát con-người-đang-ở-với chẳng khi nào hiện ra với nàng, làm nàng bận rộn. Ḷng nàng cứ dửng dưng, lạnh lẽo một cách kỳ lạ như thể một người không để tâm lo lắng trước những món đồ vật tầm thường ḿnh đang có.

C̣n cũng được, mà mất cũng không sao.

Hồi nhỏ, cũng hồi nhỏ, nàng có một bộ đồ màu xanh lá cây, may kiểu cũ rích, xấu xí và gần như bạc trắng, mỗi bận nàng lôi ra mặc, là thế nào cũng có người trong nhà cằn nhằn, khó chịu. Nàng hay bị la cái tội không chịu mặc quần áo mới đi học hay đi chơi, nên càng bị mắng khi cố t́nh giữ bộ quần áo cũ kỹ ấy. Về sau, mẹ nàng phải tự tay dấu và vất bỏ. Mất, t́m hai ngày khắp nơi trong nhà không có, nàng khóc rưng rức hết một buổi chiều.

Hồi nhỏ, những ư niệm "hoài cổ" lẩn quẩn với nàng, đến khi lớn lên, bỗng biến thành những thái độ, những ứng phó chậm lụt, dụt dè trong mọi hoàn cảnh, mọi môi trường. Nàng thường sợ phải bắt đầu lại từ đầu một công việc, sợ phải thay đổi một cách sống, cách nh́n nhận, cách xem xét một vấn đề. Nàng hay kể lể với em út, với bạn bè về những t́nh cảm vụn vặt của ḿnh thời thơ ấu. Hay bảo, bộ đồ hồi nhỏ của nàng, xấu nhưng quen mắt, cũ nhưng dễ chịu; và liên hệ một cách cợt nhă rằng đời sống hôn nhân của nàng cũng giống hệt như vậy. Cũ nhưng dễ chịu, thường thường nhưng đỡ nhọc trí. Lúc vui, thường chẳng có ai chấp nê hay để ư câu nói cà tửng của nàng, nhưng khi trà không dư tửu không hậu, nh́n cái ǵ cũng muốn gây gổ, thiên hạ lại quay ra cấm cảu, tuyên bố một câu xanh dờn là nàng... khùng!

 

 

Ở đời, nàng nghĩ, mấy ai lại không có khi... khùng. Mấy ai lại không có khi không dám thực hiện điều ḿnh mơ ước. Trong tự điển đời nàng, nàng ghét nhất là hai chữ "nhân dịp". Nàng ngán phải nghe câu, nhân dịp đi thăm người quen, nhân dịp ghé lại nhà bà con, nhân dịp giỗ quảy, hội hè... Lần nào cũng vậy, mới vừa khăn gói ra đến đường, nàng đă vội nghĩ ngay tới lúc trở về nhà, nằm gát tay lên trán, ngẫm lại chuyến đi của ḿnh, thấy đă tiêu phí quá nhiều ngày đàng nhưng chừng như chỉ lẩn quẩn quanh các buổi trà đàm, các tối dài lê thê bàn tán chuyện thiên hạ, chuyện tào lao, hoàn toàn chẳng có một cái "sàng khôn" nào để học, cảnh trí nào để khoe khang với thiên hạ. Thật ra cũng có lúc nàng vẽ vời ra một chân trời, một thiên đường, một khung cảnh mới lạ nào đó, nhưng khi thử phác họa ra vài nét cho chuyến đi, thử tưởng tượng ra vài điều lăng mạn, chỉ được chừng vài ba giây là cơn ngán ngẫm đă nổi lên như đất trời của Đặng Trần Côn nổi cơn gió bụi. Bạn bè nàng thường chê nàng đă già, đă không c̣n đủ sinh khí để vui lâu, hăng hái lâu.

Riêng nàng th́ chẳng biết ḿnh đă già hay chưa, đầu óc và thể xác đă hóa lăo hay chưa, nhưng nàng thấy h́nh như ḿnh mỗi lúc mỗi lười. Mỗi lúc mỗi thấy cái ǵ cũng khó khăn. Mỗi lúc mỗi gắn chặt vào bốn bức tường câm lặng của đời sống, mỗi lúc mỗi ù lỳ, chai cứng lại như sạn. Hằng ngày nàng đi làm, bằng hai chuyến xe lửa. Bốn lượt ngó thấy tên ông Mozart, ông Beethoven... Hai lượt đi và hai lượt về. Lượt nào đầu óc cũng đ̣i chấp cánh. Nhưng lượt nào cũng cẩn thận nghe cái câu nhắc nhở quen thuộc của người tài xế xe lửa tốc hành. “Zurueck bleiben bitte”. Làm ơn lùi lại. Và nàng, mặc dầu đang đứng trong toa, mặc dầu cửa đă khép, vẫn luôn luôn lùi lại. Một bước. Theo thói quen. Đứng dưới nhà ga, đă ở trong vạch mức cho phép, nàng c̣n cẩn thận lùi lại về phía sau nhiều bước hơn. Hoàn toàn ngoan ngoăn như một đứa trẻ con.

Nàng vẫn thường tự hỏi, khi con người ta cho phép ḿnh mạo hiểm, cho phép ḿnh lục lọi kiếm t́m những điều mới lạ, sục sôi hơn những ǵ đang có trong tầm với, liệu cái giá phải trả có sẽ đắt lắm hay không. Liệu cái "nhân dịp" thật sự có ư nghĩa hơn những "nhân dịp" b́nh thường của nàng hay không. Liệu cái đóa hồng nhiều gai nhọn có làm rỉ máu trái tim vốn chưa đỏ thắm nhưng cũng chưa hề hằn lên vết sướt như trái tim nàng? Liệu cuộc đời có thật, ở đâu đó, một mối t́nh?

 

 

Hằng ngày đi làm, nàng đă phải hết sức cẩn thận để không rơi xuống đường tàu, không để cho bất cứ tai nạn nhẹ, tai nạn khủng khiếp nào xảy ra với ḿnh. Hằng ngày, nàng tự gọi phía dưới đường rây là vực thẳm, nơi chân ḿnh là bờ vực. Và hoàn toàn chẳng thích cái tư thế chông chênh, dễ ngă của một kẻ đang đứng bên bờ vực chút nào. Tuổi như nàng, không cần ai nhắc nhở, cũng thừa hiểu một khi đă rơi xuống, là chắc chắn sẽ chẳng có ai ở gần bên cạnh, dang kịp bàn tay ra để cứu lấy ḿnh.

Nàng mở hai mắt thật lớn ngó lên trần nhà, ngậm ngùi thở dài.

Nhưng ngay sau đó nàng đă cố hết sức ḿnh như để vớt vát chút hy vọng, nhủ thầm đấy chỉ là hằng ngày, là "ngoài đời", là thật. Người ta phải biết suy lường rơ ràng, phải cẩn thận tính toan. Phải xem có nên hay không nên lao vào chuyện mạo hiểm.

Nàng muốn kêu lên!

Nhưng đây là mơ. Trong mơ. Trong chiêm bao mộng mị, con người ta thường có thể bay vút lên. Cao ngất tới mây xanh. Con người ta có thể tự cứu được lấy ḿnh. Con người ta có thể chắp đôi cánh chim ưng. Con người ta...

Nàng giật ḿnh. Nhưng tại sao trong mơ mà con người ta vẫn không thể thoát nào khỏi cái tiếng động kkkhư kkkhư vẫn vang lên rất gần thế này. Một tiếng động. Không. Hàng ngàn tiếng động đi cùng với nhau mới đúng. Kkkhư… Kkkhư…

 

*

Nàng cựa ḿnh. Nghẹn tức ngực. Tôi ơi, tôi ơi. Vậy th́ tôi phải làm như thế nào đây chứ. Phải zurueck bleiben. Hay sao? Phải lùi lại, lùi lại! Hay sao?

Nàng nghẹn ngào. Muốn khóc. Trong mơ, mà cũng phải lùi lại, chứ c̣n biết làm sao nữa bây giờ!

 

HOÀNG NGA