Chi Hoài Con Sáo

Hoàng Nga

 

 

Image result for image con sáo sang sông

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Người ở bên kia trời, hờn giận

Chi hoài con sáo lỡ xa bay

Lộc Quy

 

 

Sáng Chúa Nhật, mới mở mắt dậy, đă nghe má la ở dưới bếp:

- Rồi, cái tủ lạnh hư rồi!

Cái tủ lạnh, lẽ ra đă hư từ đời tám hoánh. Cũng may mà có anh đời mới c̣n dễ thương như vậy. Chứ không, má đă tốn tiền đi kiệu cái khác về lâu rồi! Nhưng h́nh như chắc má quên. Má không nhớ anh đă mất hết cả một buổi chiều để h́ hà h́ hục sửa. Mồ hôi đẫm lưng. Mặt mày lem nhem dầu mỡ. Triều nhớ má chỉ đăi anh ly nước trà pha sữa, mà khi bị bộ xă hội bắt đi học tiếng Anh, má nói tụi tây uống thứ nước ǵ mọi rợ. Chị Ái khen với má:

- Nhà ḿnh hên! Con Triều quen được thằng bạn cái ǵ cũng biết làm, đỡ khổ!

Chị Khương cũng khen anh giỏi. Làm cái ǵ ra cái đó đàng hoàng. Tính t́nh điềm tĩnh, tư cách chững chạc đàng hoàng. Chỉ không nghe má khen câu ǵ. Chị Ái kể má hỏi thằng đó con nhà ra sao. Chị Ái trả lời. Tử tế. Chị nheo mắt:

- Má đang chấm điểm. Nói "nó" rán lên!

Anh hơn tuổi chị Ái lẫn chị Khương, nhưng v́ quen với Triều, nên ai cũng gọi anh là "nó". "Nó" hiền queo. Như lời chị Khương nhận xét, chẳng biết phải rán làm sao, và bằng cách nào để má cho đậu! Triều nghĩ, anh hay có sao nói vậy, bảo ǵ làm nấy, không đăi bôi, không giữ kẽ, không đóng kịch, không làm bộ, có cố gắng cách mấy đi nữa, cũng khó ḷng được... trạng nguyên. Đậu vớt. Đậu an ủi, đậu khoan hồng, và đừng đậu cành mềm, chắc đủ ăn mừng, đủ vui. Triều thường bảo, Triều xấu xí nhất nhà, dở nhất nhà, quen được "người ta" là may rồi. Chị Ái gật gù:

- Hai đứa ngó "được".

B́nh thường chị Ái hay xài nhiều chữ nghe ngộ tai. Chị không nói xứng lứa vừa đôi như người ta. Chị chê những từ ngữ đó kệch cỡm, quê mùa. Chị... lập dị. Chị bảo, đẹp "vừa". Xấu "vừa". Vui "đủ". Hạnh phúc "đủ". Hai đứa ngó "được", là một câu tỏ sự hài ḷng của chị. Triều chưa thấy chị tán tụng ai, khen ngợi điều ǵ một cách rộn ràng như Triều. Dung nhan chị, mà Triều thấy đẹp ơi là đẹp, hoàn hảo như tranh, như tượng, hết chỗ chê v.v..., th́ chị cũng chỉ tự nhận xét ḿnh "vừa".

 

oOo

 

Có tiếng má dưới nhà:

- Chắc là phải đi mua cái mới mất rồi!

Tiếng chị Ái:

- Nói thằng bạn của con Triều sửa lại xài đỡ.

Không nghe má nói thêm câu nào. Chắc lát Triều trở dậy, má sẽ lập lại lời chị Ái. Hoặc thay đổi dăm chữ. "Coi có đứa nào nhờ sửa giùm má cái tủ lạnh". Má vẫn hay tránh nhắc tới anh như thế. Như tại má không muốn... công bố kết quả, để hồi hộp chơi. Chứ Triều chắc má dư sức hiểu ngoài anh ra, Triều đâu có muốn nhờ "đứa nào"!

Dạo sau này má chơi hụi, bị úp một lúc mấy bát, cứ hễ đụng tới chuyện ǵ tốn tiền là thế nào cũng có nghe má cằn nhằn. Trước đó Triều vẫn nói má nên gửi nhà băng cho chắc ăn. Nhưng má chê tiền gửi vô th́ dễ, mà lỡ kẹt, mượn lại hơn số ḿnh "đề pô dít" khó giàn trời. Chị Ái cười, kể có dạo má để dành tiền, cất trong b́ thư, lâu lâu mở ra coi ḿnh có được bao nhiêu. Ngày xửa ngày xưa, lúc c̣n ở Việt Nam, pháo kích, giặc giă liên miên, má mua vàng về cất trong gối, nói có chuyện ǵ là chỉ cần ôm cái gối, kéo mấy đứa con chạy đi là xong. Triều tính ra, má c̣n trẻ hơn những người quen, bạn bè của má, nhưng coi bộ má "hoài cổ" dữ. Má có vẻ không thích nghi với đời sống tha hương. Chị Ái nói cũng may là má thích chưng diện, chứ không mấy chị em Triều phải mặc quần đen, áo bà ba đi học ở đất này rồi.

Nhà ba chị em, mặt mày chị Ái, chị Khương hên, có nhiều nét giống hệt má. Đẹp. Quí phái. Triều hay than nước da Triều sao giống ba, bàn tay bàn chân Triều... chán như tay chân ba, vừa khô vừa lớn. Chị Khương khen lấy thảo:

- Nhưng nhiều người khen nhỏ có duyên đó nghe. Bằng chứng là nhỏ có bồ trước trong ba đứa đó, không thấy sao?

Chị Khương nói như vậy, nhưng Triều nghĩ tại cả chị lẫn chị Ái đều chê hết anh nọ tới anh kia, không chịu bồ anh nào. Cao chê ngỏng, thấp chê lùn. Anh thỉnh thoảng cũng bị chê vài câu, dầu sau đó hai chị có khen lại chút chút cho vui ḷng Triều. Kiểu câu trung câu nịnh trong các tuồng cải lương.

- Cái tướng thằng này hơi cù lần một chút, nhưng có vẻ thành thật, hiền lành.

- "Nó" mặc đồ thường th́ coi được đó chớ!

Cái câu nói, như ngầm ư, thằng này mà "lên bộ" chắc ghê rợn, không ra ǵ. Triều hay tưởng tượng, nếu như trước đó anh không muốn quen Triều, mà chỉ thích làm bạn với chị Khương hay chị Ái ǵ đó, th́ chắc Triều c̣n phải nghe hàng trăm câu nặng kư hơn. Như các chị vẫn thường nhăn mặt nhăn mày nói về những " đôi đũa mốc". Triều không biết anh nghĩ sao, và cũng không cần người khác nghĩ thế nào, chứ Triều thấy anh như vậy là "vừa" với Triều. Anh kể bạn anh bảo anh hên. Hên, v́ Triều vừa trẻ vừa hiền. Lâu lâu Triều nói với anh, làm người lớn sướng ghê, la ai cũng được. Anh cười, năn nỉ Triều chỉ nên là người bạn nhỏ của anh mà thôi.

 

oOo

 

Hôm trước má nói chắc trong nhà phải có đứa nào đó ra tay cứu má. Lấy chồng giàu cho má nhờ. Triều đọc ca dao. Má ơi đừng đánh con đau. Để con bắt ốc hái rau má nhờ. Triều tự đặt ḿnh ra khỏi ṿng nhờ vả có tính cách "cao sang" của má. Coi như má chỉ nhắn nhủ điều đó với chị Khương, chị Ái, dẫu h́nh như cũng chẳng có chị nào muốn ḿnh được đặc quyền... gia ơn cho má. Chị Khương hay tuyên bố khơi khơi:

- Chờ má gả xong hai đứa, rồi chuyện ǵ tính mới tính.

Chị Khương nói nghe hơi không được thuận tai cho lắm, v́ chị là con đầu, lẽ ra chị phải "tính chuyện" trước hai cô em mới phải. Nhưng cũng v́ là con đầu, nên trước mặt chị Ái và Triều, chị cứ mặc nhiên "phát huy" quyền tự do phát biểu của ḿnh. Chị hăng hái:

- Ít nhất là phải đi cho được nửa ṿng trái đất, biết đó biết đây, lúc lấy chồng mới không tiếc nuối ǵ cả.

Triều không biết chị Khương muốn "biết" điều ǵ ở năm châu bốn biển trước khi lấy chồng. Chứ c̣n Triều, dầu chưa nghĩ đến chuyện... nâng khăn sửa túi cho anh, nhưng thấy chỉ cần lẩn quẩn trong cái thành phố này, là đủ học được hàng vạn điều để áp dụng vào cuộc sống hôn nhân của ḿnh sau này. Triều kể cho anh nghe, anh cười:

- Học ăn học nói học gói học mở hả nhỏ? Hay học cách làm "phóng sự chuyện... nhà người hàng xóm"?

Anh ít đùa, nhưng khi đùa, trông anh tươi tỉnh lắm. Anh sửa lời thơ Nguyên Sa, trêu, "làm người yêu th́ phải biết nấu cơm", hay "nhưng chậm thế nào th́ cũng phải... giặt áo!"...

 

oOo

 

Chị Ái trở vào pḥng. Lại có tiếng má:

- Mấy cây chả Huế chắc không xong rồi.

Mấy cây chả lớn hơn ngón tay cái, ruột gói thật chặt, thơm phức mùi lá chuối, mà má đă đặt người ta làm để đăi khách chiều nay. Bạn bè má tùm lum. Nhưng Triều có cảm tưởng khách này không phải là mấy bà bạn chơi hụi, úp hụi, và mấy bà bạn múa quạt bốn màu giải sầu, giải cảm với má từ sau ngày ba mất. Chị Khương thỉ thọt:

- Má muốn làm sui gia. Chắc má muốn ép duyên đứa nào rồi.

Và chị chặc lưỡi, cười cười giọng đau khổ:

- Ép dầu ép mỡ, ai nỡ ép duyên!

Chị Ái cười theo:

- Thời buổi này dầu mỡ dễ mua quá, khó khăn ǵ mà má phải ép với uổng.

Chị Khương đáp, ta không biết. Để coi! Triều nghĩ thầm, cho hai chị "coi", chứ c̣n ḿnh th́ trăm phần trăm thoát được nợ nhờ vả của má bởi cái nước da không trắng trẻo, bàn tay khô thừa hưởng của ba. Chị Ái:

- Nói vậy chứ sống bên này lâu rồi, má cũng cấp tiến lắm chứ bộ!

Chị Ái làm bộ tỉnh, nhưng trong giọng chị, Triều vẫn thấy phảng phất một điều ǵ đó không mấy tự tin. Chị nói, cứ như hy vọng một sự thể không may nào đó sẽ chẳng xảy ra cho ḿnh. Triều úp mặt vô vách, cười một ḿnh và thầm cám ơn ba. Cái "gia tài của... cha", quyền thừa kế vốn không được Triều khoái cho lắm xưa nay, bỗng trở nên có lư. Ít nhất là trong lúc này. Có thể nói, Triều đang thoát khỏi ṿng loại một cách nhẹ nhàng, an toàn. Triều lắng nghe kẻ mấp mí chân trước chân sau chờ... lănh giải nhất chung kết là chị Khương, thở ra, âu lo:

- Không ép th́ má năn nỉ. Má hay năn nỉ nhất thiên hạ.

Chị Ái xao xác im lặng. Rồi hai chị lại đi ra. Triều mở mắt nh́n lên tường, nhớ tới cái thói quen lúc nhỏ hay ngắm nghía những vệt vôi quét không đều, những lớp xi măng tô trát không phẳng, hoặc những vết bẩn mà tưởng tượng ra đủ thứ chuyện, đủ thứ h́nh ảnh. Rồng phượng. Mây nước. Chim chóc. Thú vật. Triều t́m ra một vết thô nhám, dạng bồng bềnh. Tự dưng Triều bật cười khi mường tượng đến mảnh khăn voan ngày cưới của cô dâu. Rồi Triều nghĩ tới anh. Thỉnh thoảng anh cũng có nói tới chuyện cưới xin, và than thở Triều c̣n đến hai năm nữa mới ra trường. Có lần má tuyên bố trước mặt anh là Triều phải xong cái chứng chỉ cuối cùng mới được tính tới chuyện chồng con. Triều đùa với anh, chuyện chồng con khó nói lắm anh ơi! C̣n má th́ bảo là ba trăn trối lại với má phải lo cho Triều học hành tới nơi tới chốn đàng hoàng. Anh tin lời má răm rắp. Triều không dám kể cho anh nghe, lúc ba mất, Triều vẫn c̣n bé tí, chưa vô trung học, một ḿnh má ở lại nuôi ba đứa con gái, chắc chẳng ḷng nào ba bắt má phải hứa với ba điều khó khăn ấy.

Thỉnh thoảng nhớ tới anh, mà nghĩ đến chuyện hôn nhân, Triều vẫn thường không nhịn được cười một ḿnh như thế này. Anh nghe lời má, chứng tỏ anh cũng "con nhà", biết trọng má, khả năng làm... quan trạng chắc đang ở trong tầm tay. Nhưng thật ḷng mà nói, chính Triều giữa lúc này th́ chưa muốn lấy chồng chút nào. B́nh thường khi không có anh, Triều vẫn c̣n mút kem, ăn quà vặt, nói năng tiếng lớn và đùa giỡn, la hét với đám bạn bè cùng lớp đến khan cả cổ. Mường tượng, dưng không mà khoác lên cho ḿnh cái mặt nạ "đàng hoàng", nghiêm trang của kẻ đă yên bề gia thất, Triều thấy ngộp thở, nặng nề chi lạ.

Lấy chồng! Nghe... rờn rợn, như đi giữa bóng đêm. Nhưng đồng thời nghe cũng tếu y hệt coi hài kịch. Triều nghĩ.

 

oOo

 

Má lại nói lớn, có đứa nào rảnh, chạy ra trạm xăng mua bịch nước đá để giữ mấy cây chả Huế lại không cho hư. Giọng má có vẻ lo lắng. Như thể không đăi được khách ăn chả Huế chiều nay là không được. Là như sai trật một điều ǵ đó. Triều tự hỏi. Không biết khách nào của má mà quan trọng quá trời. Nếu không sui gia, như chị Khương nghĩ, chắc phải là khách quí rồi. Triều nhớ năm ngoái có người theo đuổi má, mặt mày tướng tá, lư lịch trích dọc trích ngang được chị em Triều đem ra mổ xẻ sau lưng má, rồi xúi má mời tới nhà ăn cơm, má cười cười không đáp. Nhưng một hôm, cũng đùa như thế, mà không hiểu sao má bỗng nổi tam bành lục tặc, la cả ba chị em đến suốt một buổi chiều. Chị Khương sau đó căn dặn đừng bao giờ đá động ǵ tới chuyện bước đi bước nữa của má, cũng như đừng bao giờ nhắc tới bất cứ người đàn ông nào ngoài ba trước mặt má, để khỏi bị mắng oan.

Triều trăn qua trở lại. Cười. Lại cười thầm. Kiểu đó, chắc chiều nay hai chị của Triều phải dung nhan trang điểm dữ dội, cho thiên hạ tới coi mắt. Chị Khương mắt đen tuyền, sắc nét như con gái Nam Mỹ. Chị Ái mắt bồ câu ngơ ngác, mi cong thưa hiền lành. Mỗi người một vẻ. Mười phân vẹn mười. Chẳng có mắt chị nào nâu dại như mắt Triều. Buồn bă như mắt Triều. Nên mắt hai chị, thiên hạ "coi", chắc chịu.

Tự dưng Triều cảm thấy vui ra khi nghĩ tới đám cưới của một trong hai người. Triều định bụng lát xuống nhà, thế nào cũng phải trêu hai chị, bảo sẽ may một bộ áo dài làm phụ dâu. Chị Ái hay đùa, khi làm đám cưới, chị sẽ kiếm một cô phụ dâu xấu thua chị, thấp thua chị, với mục đích là để làm tăng nét lộng lẫy của ḿnh lên. Triều xấu "vừa", cao "vừa", lu mờ "vừa", lăng xăng bên chị, hẳn là "vừa" nhất!

Má lại hỏi có đứa nào rảnh. Triều vùng dậy, đáp vọng xuống nhà để Triều đi cho. Má làm thinh. Triều muốn phone cho anh tới nhà sửa giùm má cái tủ lạnh, nhưng định bụng làm má ngạc nhiên nên nhận lời đi mua nước đá để ghé lại điện thoại công cộng mà gọi cho anh. Từ nhà anh tới chỗ Triều hai mươi phút. Triều nghĩ anh "đánh đấm" với kềm búa ốc vít một buổi sáng chắc vừa đủ. Ăn uống, phụ má nấu nướng chút chút cho buổi chiều xong, hai đứa sẽ ḷng ṿng xuống biển uống cà phê.

 

oOo

 

Vậy mà dự tính của Triều lại hỏng bét. Anh không có nhà. Tiếng máy reng hoài reng hủy không ai nhấc, làm tiêu tan bao niềm hớn hở của Triều. Câu chuyện kể tưởng tếu và hấp dẫn mà Triều đă định "tóm tắt nội dung" cho anh nghe bỗng hóa vô duyên, cục mịch không tả được. Triều nhăn mặt, than thầm. Không biết anh đi đâu mà mới sáng sớm đă biệt tăm. Anh kể, sáng Chúa Nhật thường anh dậy hơi trễ, nằm nghĩ ngợi lẩn thẩn, sau đó sẽ giặt giũ tí chút, ăn trưa, xong đến nhà, hoặc gọi cho Triều. Anh sống với một người bạn. Cũng hiền hiền, ít nói và có vẻ trầm tư như anh. Hai người, dường như chẳng bao giờ ṭ ṃ hay xen vào chuyện của nhau.

Triều có cảm tưởng sáng nay cứ như một ngoại lệ. Cả ông bạn của anh cũng "có vẻ" như không có nhà -một "ngoại lệ" hiếm hoi làm nỗi thắc mắc đùn lên trong ḷng Triều. Triều chặc lưỡi. Chẳng biết hai người đi đâu. Mua báo? Mua sữa? Hay đi ăn sáng với nhau? Triều lao xao. Thường có bao giờ anh đi như thế! Triều chao ḷng. Nhưng rồi Triều tự trả lời ngay sau đó như để trấn an ḿnh. Có thể là anh đang đến nhà Triều. Trên đường đến nhà Triều cũng nên...

Nên vừa đi, thỉnh thoảng Triều lại vừa liếc mắt để ư xem có anh ở đâu đó không. Xe bên trái. Xe bên phải. Xe trước mặt. Xe sau lưng... Nhiều chiếc lướt qua mang theo niềm hy vọng của Triều đi mất hút. Triều hơi hụt hẫng. Và đâm ra âu lo vu vơ. Hay đúng ra là cái cảm giác sợ hăi, mất mát chưa bao giờ có trong ư nghĩ Triều chợt hiện ra khiến Triều khó chịu. Xưa nay, Triều vẫn không thích nghĩ ḿnh bị ràng buộc. Cũng như không thích khư khư giữ, hoặc buộc ràng anh vào với ḿnh.

Triều vào nhà, đặt bịch nước đá nặng trĩu vào bồn rửa chén, nói với má chiều nay Triều lại nhà bạn. Má lắc đầu:

- Chiều nay ở nhà ăn cơm với mấy bác.

Triều nhăn mặt:

- Không có con cũng được chứ má!

Má giữ khư khư ư định:

- Mấy bác muốn biết mặt tụi con.

- Chi vậy?

Triều hỏi. Giọng bực bội, giằn dỗi. Một giọng, mà dường như chưa bao giờ Triều xử dụng với ai. Sáng nay, mọi sự đúng là ngoại lệ. Không b́nh thường. Quả nhiên, má la lên ngay sau khi Triều vừa dứt lời:

- Ăn nói với má vậy đó hả?

Triều làm thinh. Trong ba chị em, lần nào bị la, Triều cũng là đứa im lặng đầu tiên. Triều chẳng mấy khi căi lại má điều ǵ. Triều không muốn thấy má buồn. Bạn bè Triều hay nói, nhỏ Triều già đầu mà đi đâu cũng phải xin phép. Và không thiếu đứa xúi Triều "nổi loạn". Nhưng Triều chỉ cười. Triều xem chuyện c̣n giữ được cái tôn ti trật tự trong gia đ́nh là một điều tốt, tốt cho chính ḿnh, tốt cho mọi người. Hơn nữa, Triều cũng muốn má cảm thấy được tôn trọng. Triều đùa với bạn:

- Cho tới chừng nào má ta c̣n "cho phép", th́ ta sẽ c̣n xin phép.

 

oOo

 

Lần đầu tiên cái ư nghĩ má đang bắt chị em Triều làm một điều không cần thiết, khiến Triều bứt rứt. Khó chịu. Vừa với má, vừa với ḿnh. Triều cảm thấy như Triều đang làm một điều ǵ đó có lỗi, nhưng đồng thời cũng thấy má có vẻ ép uổng, độc đoán. Triều lao xao đi ra đi vào. Thời buổi này, thời buổi này... Triều nghĩ tới lời chị Ái. Triều tự hỏi không biết má có bắt chị lấy người nào đó má đă chọn hay không. Và không hiểu phản ứng của chị sẽ thế nào. Xưa nay tiếng nói của má vẫn có "trọng lượng", vẫn "nặng kư" hơn mọi thành viên khác trong nhà. Căi, không biết má sẽ đối xử với chị ra sao!

Đến trưa, thử phôn lại cho anh lần nữa, nhưng vẫn không có anh ở nhà, Triều sốt ruột muốn chạy ra ngoài, nhưng cuối cùng tự ái, Triều lại thôi. Triều lên giường nằm im nghe hai chị nói chuyện với nhau. Triều hờn. Lần đầu tiên Triều dỗi anh. Lần đầu tiên ḷng Triều nặng nề u ám v́ anh. Triều nghe loáng thoáng tiếng chị Ái hỏi chị Khương:

- Bác Nam là bác nào vậy?

Chị Khương trả lời nhát gừng. Không biết. Một bác ở đâu đó bên miền Đông. Triều nghĩ thầm. "Bác nào ḿnh cũng mặc kệ!". Và Triều định bụng, sau khi chào hỏi xong, cho các bác "biết mặt" xong là Triều sẽ đi ngay. Sẽ đến nhà anh. Xỉ vả anh một hồi cho anh biết tay. Nếu anh chưa về, Triều sẽ dán lại ở cửa một tờ giấy "cảnh cáo"!

Lại tiếng chị Khương:

- H́nh như bác đó là bạn của ba.

Giọng chị Khương có vẻ ngao ngán. Mệt mỏi. Cái giọng đều đều, chẳng vui cũng chẳng buồn những lúc gặp chuyện không hài ḷng vừa ư, mà thỉnh thoảng nghe thấy là má lại bảo chị phải nên sửa. "Con gái lớn rồi"! Đứa nào cũng có hàng trăm điều, trăm thứ má bắt sửa. Con Triều đi đứng chầm chậm, khoan thai một tí. Con Khương mặt mày rũ rượi quá coi kỳ. Con Ái sao hay cằn nhằn... Dung nhan, đức hạnh, nh́n đâu má cũng thấy ba chị em thiếu sót.

Triều thở dài. Không biết anh đi đâu! Dường như từ hồi quen anh tới giờ, chưa bao giờ anh vắng nhà cả ngày như vậy mà không nói với Triều. Triều vắt tay lên trán, cồn cào nỗi khó chịu. Anh đi đâu. Đi đâu... Triều bặm môi nhủ thầm. Chắc chuyến này Triều sẽ giận anh ít nhất là một tuần lễ. Hay một tháng. Cho anh đừng tưởng bở Triều dễ mới được.

 

oOo

 

- Ê, Triều. Ngủ rồi hả?

Triều ậm ừ trả lời. Chị Khương mới vừa gọi Triều bằng một giọng hết sức b́nh thường, bỗng đột ngột nhỏ giọng xuống hỏi một điều ǵ đó mà Triều không nghe được ǵ cả. Triều lơ mơ tưởng tượng ra cảnh anh phải năn nỉ Triều, không buồn bảo chị nhắc lại câu hỏi. Nhưng lát sau, như không chịu được sự thờ ơ của Triều, chị Khương lại gọi và lại hỏi. Lần này hơi lớn hơn, tuy nhiên vẫn không khá thêm tí nào. Triều vẫn chẳng nghe được ǵ cả. Bực bội, Triều nhăn mặt:

- Cái ǵ mà cứ Triều ơi Triều hỡi hoài vậy?

 Chị Khương hắng giọng mấy cái trước khi lặp lại:

- Hỏi là có nghe má nói má thiếu nợ bao nhiêu không?

Lần này những âm thanh phát ra từ phía chị Khương tuy vẫn khao khao, vẫn nhỏ, nhưng cái nội dung chắc nịch, nặng trĩu như đá tảng lọt vào tai Triều cũng đủ làm cho Triều giật bắn ḿnh. Triều đáp "không" một cách hoảng hốt. Chị Khương nằm im. Triều bàng hoàng chồm dậy ngó qua chị:

- Nợ nần ǵ vậy? Mà tại sao lại thiếu nợ?

Chị Khương làm thinh. Triều dụi mắt hỏi lại:

- Nợ mấy cái hụi hả?

Chị Khương thở dài không đáp. Bên cạnh chị, chị Ái cũng thở dài theo. Ruột gan phèo phổi của Triều muốn rớt ra ngoài. Triều đảo mắt ngó chị Ái đang vắt tay ngang trán che phân nửa đôi mắt khép, dáng buồn bă, rũ rượi, Triều biết ḿnh không nghe lầm, nhưng đồng thời cũng không cách ǵ tin nổi ở tai ḿnh. Triều nhắc lại:

- Phải nợ mấy cái hụi không?

Cả hai chị cùng không đáp. Triều cau mặt:

- Cái ǵ mà hỏi rồi im re hết vậy?

Chị Ái chắc ít khi thấy Triều cáu, nên có vẻ xốn xang. Chị trở ḿnh, đáp khẽ:

- Má thua bài.

Hai bàn tay Triều toát lạnh mồ hôi. Hai tai Triều ù đi. Triều chới với. Ngộp thở với cái tin kỳ quặc bất ngờ. Triều có cảm tưởng các mạch máu dẫn về tim Triều thắt lại, rồi mở giăn ra hết cỡ. Ức nghẹn. Đau điếng. Triều nhoài người lên phía trước nh́n hai chị đau đáu. Thua bài. Thiếu nợ. Toàn là những chuyện thường t́nh. Chuyện hằng ngày. Chuyện cơm bữa. Nhưng là thường t́nh với ai, hằng ngày với ai, cơm bữa với ai. Chứ không thể là với má. Với gia đ́nh Triều được. Triều cố vớt vát một chút hy vọng:

- Má đánh tứ sắc, một "chếnh" có mấy đồng...

Giọng chị Ái lạc xuống giữa lưng chừng câu nói của Triều:

- Má đâu chỉ chơi tứ sắc. Má thua bài ở casino!

 

oOo

 

Má thua bài. Má mắc nợ. Cái số nợ mà ba chị em Triều không đứa nào dám nghĩ tới. Triều và anh chia tay nhau sau đó không lâu. Hoàn toàn chẳng một lời giải thích với anh. Hay một lư do ǵ đó biện hộ cho ḿnh. Triều không đủ can đảm. Nhưng mấy năm sau, t́nh cờ gặp nhau giữa phố một ḿnh anh với Triều, không hiểu sao Triều lại cố nhắc đến chuyện cũ. Với tiếng được tiếng mất, câu đuôi câu đầu, Triều ấp úng kể cho anh nghe nỗi ḷng.

Nắng tắt trên con đường trước mặt anh và Triều buồn như câu chuyện t́nh của hai người. Anh ngậm ngùi thở dài:

- Dạo đó, có một lần má gọi điện thoại lại cho anh, nói chuyện với anh đến mấy tiếng đồng hồ. Ban đầu má năn nỉ anh để Triều đi lấy chồng. Sau, má nói rất nhiều điều đụng chạm tự ái của anh, mà phải dằn lắm anh mới nghe cho đến hết... Má bảo má biết anh và Triều yêu nhau, nhưng má nghĩ anh không đủ khả năng bảo bọc cho Triều, tạo cho Triều một cuộc đời an nhàn, dễ chịu.

Anh im một lát rồi tiếp:

- Ở bên này, nghe những chuyện như thế th́ buồn cười, phải không? Có vẻ quê mùa, cổ lỗ xỉ và không hợp lư tí nào. Vậy đó mà Triều biết không, khi má nói đến những điều ấy với anh, th́ nó vẫn có tác dụng trên anh mới lạ và buồn...

Triều làm thinh ngó anh. Anh ngước mắt nh́n lại Triều một hồi. Rồi anh cắn môi, nhỏ giọng:

- Nhưng điều buồn hơn nữa, là mấy năm nay anh lại cứ tưởng chính Triều cũng nghĩ như má...

Triều không biết nên nói với anh câu ǵ. Mắt Triều nồng cay. Muốn khóc. Và mặc dầu xưa nay Triều đă nghĩ ngợi đến những ǵ anh mới nói; nhưng nghe thấy, ḷng Triều vẫn đau nhức đến không cùng. Triều rùng ḿnh nhớ lại chuyện má đă uống thuốc tự tử lúc Triều bảo Triều nhất quyết không chịu lấy chồng...

 

HOÀNG NGA