DAO SĂN

(Hungting Knife)

Murakami Haruki

Phạm Vũ Thịnh dịch

 

 

 

Ngoài khơi có hai bè nổi sắp hàng ngang, to như hai đảo nhỏ bằng phẳng. Từ ŕa sóng ra đến bè nổi khoảng 50 sải bơi trườn, c̣n từ bè này đến bè kia th́ khoảng 30 sải. Loại cự-ly tốt cho việc bơi lội.

Mỗi bè tính theo bề rộng th́ cỡ một pḥng sáu chiếu, trông giống như hai băng-sơn sinh đôi, nổi lừng lững giữa biển. Nước trong vắt đến kỳ dị như không phải tự nhiên, từ trên nh́n xuống thấy rơ ràng dây xích to mập nối bè với khối xi-măng nặng nề ở đầu mút. Độ sâu khoảng chừng 5, 6 thước. Sóng cho ra sóng th́ không có, nên bè nổi hầu như chẳng lay động ǵ, cứ ở yên như đă bị một cây đinh dài đóng chặt xuống đáy biển. Bên hông bè nổi có gắn cái thang, và trên mặt bè trải kín một lớp cỏ nhân tạo màu lục. Đứng trên bè nh́n vào băi biển th́ thấy băi cát trắng vắt ngang một khoảng dài, đài canh cứu-nạn sơn màu đỏ, và đám lá màu lục của hàng dừa cao.

Cảnh tượng trông đẹp lắm, tuy có chút ǵ đấy như là tranh vẽ trên bưu thiếp. Nhưng đấy quả là hiện thực, nên chẳng kêu ca vào đâu được. Đưa mắt dơi theo đường bờ biển về phía bên phải đến cuối băi cát, khoảng bắt đầu có những tảng đá đen nhấp nhô ló mặt ra, th́ thấy được khách sạn kiểu túp lều mà tôi đang ở. Khách sạn này hai tầng, tường trắng, mái màu lục đậm hơn màu lá dừa một chút. Mới cuối tháng Sáu, chưa đến mùa nghỉ mát, nên băi biển chỉ có bóng dáng vài người mà thôi.

Ṿm trời phía trên bè nổi là đường bay phi cơ trực thăng quân sự của căn cứ quân đội Mỹ. Chúng bay thẳng từ ngoài khơi vào trên khoảng ngay giữa hai bè nổi, vượt trên hàng dừa, rồi mất hút vào vùng nội-địa. Chúng bay thấp đến nỗi nếu nhướng mắt nh́n kỹ có khi thấy được mặt người lái. Toàn thân phi cơ sơn màu xanh ô-liu nặng nề, cọng an-tên ra-đa từ mũi chĩa thẳng ra trước. Trừ những chuyến bay của phi cơ trực thăng quân sự ấy ra th́ băi biển hoà b́nh tĩnh lặng đến muốn ngủ luôn một giấc dài.

Pḥng chúng tôi ở tầng trệt của túp lều hai tầng ấy, cửa sổ hướng ra băi biển. Ngay dưới cửa sổ có hoa giống như đỗ quyên, nở đỏ tràn lan, phía bên kia có hàng dừa. Vườn cỏ cắt xén kỹ, những ṿi tưới nước xoay ṿng theo h́nh cánh quạt tưới nước suốt ngày, phát ra tiếng lạch cạch nho nhỏ nghe thật buồn ngủ.

Khung cửa sổ sơn màu lục cháy nắng, màn sáo bằng gỗ màu trắng có pha tí màu lục. Tường pḥng treo hai bức tranh Tahiti của Gauguin.

Túp lều của chúng tôi chia làm bốn pḥng, tầng trệt hai pḥng, tầng trên hai pḥng. Pḥng bên cạnh chúng tôi có hai mẹ con đang trọ. Có vẻ họ đă ở đấy rất lâu trước khi chúng tôi đến. Lúc chúng tôi mới đến quầy khách sạn để lấy pḥng, nhận ch́a khoá, và nhờ mang hành lư vào pḥng th́ hai mẹ con thầm lặng ấy đang ngồi đối diện nhau nơi sofa to phồng trong tiền sảnh, mở rộng trang báo ra đọc. Cả người mẹ lẫn người con trai, ai đọc báo nấy, dơi mắt từ góc báo này đến góc kia, chăm chỉ như muốn kéo dài thời gian. Bà mẹ khoảng tuổi 50 gần 60, người con cỡ cùng lứa tuổi chúng tôi, 28 hay 29 ǵ đó. Cả hai có khuôn mặt dài, trán rộng, lúc nào cũng thấy đôi môi mím lại thành đường thẳng. Tôi chưa từng thấy hai mẹ con nào có khuôn mặt giống nhau đến thế. Bà mẹ so với phụ nữ ở tuổi ấy th́ thân h́nh cao vượt hẳn lên, lưng thẳng băng, cử động chân tay cũng thật nhanh nhẹn. Hai người mặc bộ áo quần may cắt thật khéo.

Người con trai, suy đoán từ dáng người, th́ có lẽ cũng cao như mẹ, nhưng thực tế cao đến đâu th́ tôi không rơ. Anh ta ngồi suốt trên chiếc xe đẩy, không đứng lên lần nào cả. Bà mẹ luôn luôn đứng phía sau, đẩy xe cho con.

Đến tối th́ người con dời từ xe đẩy sang sofa, ăn tối những thứ đă gọi sẵn, sau đó đọc sách ǵ đấy để tiêu khiển.

Trong pḥng họ tất nhiên là có máy lạnh nhưng bà mẹ tắt đi, lúc nào cũng mở cửa pḥng cho gió mát ngoài biển lọt vào. Chúng tôi đoán có lẽ v́ gió từ máy lạnh không tốt cho thân thể người con. Thế nào cũng phải đi ngang qua cửa pḥng họ để vào được pḥng ḿnh nên những lúc ấy, chúng tôi không thể không thấy dáng hai mẹ con. Nơi cửa vào có treo tấm sáo để che lại, thế nhưng dù muốn dù không, bóng họ cũng lọt vào mắt. Hầu như lúc nào họ cũng ngồi đối diện nhau nơi sofa, tay cầm sách, báo hay tạp chí ǵ đấy. Cả hai mẹ con đều thật thầm lặng. Pḥng họ lúc nào cũng yên lặng như trong bảo-tàng-viện, ngay cả tiếng ti-vi cũng không có. Đến nỗi nghe được tiếng động cơ của tủ lạnh nữa. Chỉ có hai lần nghe có tiếng nhạc từ máy thu thanh. Một lần là nhạc thính pḥng Mozart có hắc-tiêu, lần kia là một khúc nhạc kèn và đàn mà tôi chưa nghe bao giờ. Tôi nghĩ là nhạc Richard Strauss ǵ đấy, tuy không chắc. Nhưng ngoài những lần ấy ra th́ thật là yên lặng. Có vẻ như là pḥng của đôi vợ chồng già hơn là của hai mẹ con.

Chúng tôi thường gặp hai mẹ con họ trong pḥng ăn, tiền sảnh, hành lang, hay trên đường tản bộ ngoài vườn. Vốn là một khách sạn quy mô nhỏ mà lại vào lúc chưa đến mùa, khách trọ không bao nhiêu, nên dù muốn dù không, cũng gặp nhau thường.

Gặp mặt nhau th́ cả hai bên đều chào nhau. Lối chào của cả hai người có hơi khác nhau. Người con trai chỉ hơi nhếch cằm và mắt một tí, trong khi bà mẹ gật đầu chào rất đàng hoàng. Nhưng dù sao, hai cách chào của họ vẫn tạo ra cùng một ấn tượng. Rằng chung quy chỉ là chào hỏi thôi, không muốn đi xa hơn thế.

Cho dù có t́nh cờ ngồi cạnh nhau trong pḥng ăn tối của khách sạn, hai mẹ con ấy cũng không trao đổi với chúng tôi một lời nào. Chúng tôi nói chuyện chúng tôi, hai mẹ con ấy nói chuyện của họ. Hai đứa tôi bàn chuyện có nên có con lúc này không, chuyện dời nhà, vay nợ hay tương lai công việc. Đối với chúng tôi th́ đấy là mùa hè cuối cùng của tuổi đôi mươi. Tôi không biết họ nói chuyện ǵ. Họ ít nói, khi nói th́ tiếng nói nhỏ quá, cứ như là đang dùng thuật đọc môi mà hiểu nhau vậy, nên tôi chẳng làm sao mà nghe được họ nói chuyện ǵ.

Mà họ thật là khẽ khàng, ăn uống cứ như là đang nâng nhẹ vật ǵ dễ vỡ vậy. Hầu như chẳng nghe tiếng dao, nĩa, muỗng. Đến nỗi có lúc tôi có cảm tưởng họ là mộng huyễn, ḿnh ngoái đầu lại nh́n bàn họ ngồi th́ tất cả đều tan biến đi mất!

Mỗi ngày, ăn sáng xong, chúng tôi mang hộp giữ lạnh thức ăn, ra băi biển. Bôi dầu chống nắng lên người, nằm lên khăn trải, phơi nắng. Tôi vừa uống bia vừa nghe nhạc Rolling Stones, Marvin Gaye từ máy quay băng cá nhân, c̣n vợ tôi th́ đọc lại bản bỏ túi "Cuốn theo chiều gió". Mặt trời mọc từ đất liền, tiến ngược với hướng bay của phi cơ trực thăng, rồi ch́m xuống đường chân trời.

Ngày nào cũng khoảng 2 giờ chiều là thấy hai mẹ con và chiếc xe đẩy ấy ra băi. Bà mẹ mặc áo đầm ngắn tay, hàng trơn, màu ch́m tối, mang giày sandal bằng da; người con trai th́ áo hoa Hawaii hay áo Polo, quần vải. Bà mẹ đội mũ rơm trắng rộng vành, c̣n con không đội mũ, chỉ đeo kính mát Rayban màu lục đậm. Hai người ngồi dưới bóng cây dừa, chẳng nói năng ǵ, chỉ nh́n đăm đăm ra khơi. Bóng cây dời đi th́ họ cũng dời theo tí chút. Họ có b́nh thuỷ màu bạc, thỉnh thoảng rót ra cốc giấy thức uống ǵ đấy. Chẳng biết họ uống ǵ. Có khi họ ăn vài miếng bánh quy xốp.

Có hôm họ chỉ ngồi đấy 30 phút rồi đi đâu mất, hôm khác lại ngồi suốt ba giờ. Có khi đang bơi, tôi cảm thấy tia nh́n của họ trên người ḿnh. Từ bè nổi đến hàng dừa là một khoảng cách khá xa, nên có lẽ đấy chỉ là ảo giác của tôi thôi, nhưng leo lên bè nổi, đưa mắt về hướng bóng cây dừa ấy, th́ quả là họ đang nh́n về phía tôi. Thỉnh thoảng, b́nh thủy màu bạc của họ loé sáng lên như ánh dao sắc. Nằm sấp trên bè nổi, lơ đăng ngắm dáng họ một hồi, có lúc cảm giác về khoảng cách dần dần mất đi. Cảm thấy như họ vươn cánh tay ra th́ có thể chạm đến người tôi được. Cự-ly chỉ 50 sải bơi trong nước biển lạnh ấy, cảm thấy như không có. Tại sao tôi lại cảm thấy thế, tự ḿnh chẳng hiểu được.

Những ngày như thế thong thả qua đi như mây bay trên trời cao. Giữa ngày này với ngày khác không có ǵ đặc sắc để phân biệt. Mặt trời lên, mặt trời lặn, phi cơ trực thăng bay trên trời và tôi uống bia, bơi lội.

Buổi chiều trước hôm rời khách sạn, tôi đi bơi lần cuối. Vợ tôi đang ngủ trưa nên tôi đi bơi một ḿnh. Nhằm thứ Bảy, băi biển đông người hơn ngày thường, dù vậy cũng c̣n khá vắng. Vài cặp trai gái nằm dài trên cát phơi nắng, vài gia đ́nh giỡn nước ở b́a sóng, vài người tập bơi cách bờ không bao xa. Một nhóm người Mỹ có vẻ từ trong căn cứ hải quân ra, giăng dây nơi cây dừa, chơi bóng chuyền trên cát. Cả bọn đều cao lớn, da rám nắng, tóc cắt ngắn ngủn. Lính tráng th́ thời nào cũng cùng một khuôn mặt như thế.

Nh́n ra xa không thấy bóng người nào trên hai bè nổi. Mặt trời lên cao, chẳng có cụm mây nào. Kim đồng hồ chỉ quá hai giờ rồi mà bóng dáng hai mẹ con ấy chẳng thấy đâu. Tôi nhúng chân xuống nước, lội ra cho đến lúc nước biển lên đến ngực, rồi bắt đầu bơi trườn về phía bè nổi bên trái. Tôi buông sức ở vai, thong thả bơi cho nước phủ khắp người. Chẳng có lư do ǵ để phải vội. Tay phải rút lên khỏi mặt nước lại vươn thẳng ra trước, rồi đến tay trái rút lên, vươn thẳng ra, đồng thời mặt ngước lên trên nước, hít một hơi đầy không khí trong lành vào sâu trong phổi. Nước bắn tung lên, lấp lánh trắng ánh mặt trời. Mọi thứ chung quanh tôi chiếu sáng lóng lánh. Như thường lệ, tôi vừa bơi vừa đếm số sải. Đếm đến 40 sải, nh́n tới trước th́ đă thấy bè nổi ngay trước mắt. Từ đó đúng 10 sải bơi nữa là bàn tay tôi đă chạm được hông bè nổi. Chính xác như mọi khi. Tôi thả nổi, điều chỉnh nhịp thở một lúc rồi nắm thang leo lên bè nổi.

Nào ngờ trên bè nổi đă có khách đến trước rồi. Một phụ nữ Mỹ to béo tóc vàng. Từ băi biển nh́n ra tưởng không có ai trên bè nổi, chứ thật ra bà này đă nằm dài trong góc bè nên tôi đă không thấy được. Hoặc là lúc tôi nh́n ra th́ bà đang bơi khuất sau bè nổi không chừng. Thế nào đi nữa th́ bây giờ bà ta đang nằm sấp trên bè nổi. Bà ta mặc một bộ áo tắm hai mảnh màu đỏ nhỏ xíu như mảnh cờ phất phới đánh dấu chỗ có rải thuốc trừ sâu, thường thấy trên các đám ruộng. Thân người thật là to béo nên mảnh bikini trông càng thảm hại. Có vẻ bà mới đến bơi không lâu nên da c̣n trắng như giấy viết thư.

Tôi vừa vung vẩy nước vừa leo lên bè nổi, th́ bà ấy chỉ nhướng mắt lên một chút nh́n dáng tôi, xong nhắm mắt lại. Tôi ra góc đối diện với chỗ bà nằm, ngồi thả chân xuống nước, ngắm phong cảnh băi biển.

Dưới bóng cây dừa vẫn chưa thấy hai mẹ con ấy. Mà các nơi khác, cũng không thấy. Bởi ở đâu trên băi biển th́ cái xe đẩy màu bạc không chút t́ vết của họ cũng đập vào mắt cả. Không che giấu được. Thường cứ đến khoảng hai giờ chiều là chắc như đóng triện, thế nào họ cũng ra băi, nên hôm ấy không thấy bóng dáng họ đâu cả, tôi có cảm giác tay chân ḿnh trống trải quá. Thói quen là thứ ǵ thật kỳ lạ. Một yếu tố nhỏ nhặt mà thiếu vắng đi là ḿnh cảm thấy như bị bỏ rơi khỏi một phần của thế giới.

Có thể hai mẹ con ấy đă rời khách sạn đi đâu rồi, nơi nào đấy, chẳng hạn chỗ họ đă ở, họ về mất rồi. Nhưng mà, lúc gặp họ ở pḥng ăn khách sạn vào giờ ăn trưa, tôi đâu có thấy vẻ ǵ là họ sắp về. Họ thong thả ăn "món trưa đặc biệt hôm nay", rồi người con uống trà đá, bà mẹ ăn bánh bông lan. Chẳng có vẻ ǵ là họ sắp sửa dọn hành lư ra về cả.

Tôi nằm sấp xuống như bà kia, vừa lắng tai nghe tiếng sóng nhỏ đập vào hông bè, vừa tắm nắng khoảng 10 phút. Thấy chim biển màu trắng bay về hướng bờ biển vạch một đường thẳng như thước thợ trên nền trời. Cảm nhận được những hạt nước lọt vào tai ḿnh đang từ từ nóng lên theo ánh sáng mặt trời. Vô số tia nắng chiều mạnh mẽ châm thẳng xuống đất và biển. Nước biển đọng trên toàn thân tôi bốc hơi mất đi, đến lượt mồ hôi tuôn ra phủ đầy thân ḿnh.

Đến lúc hết chịu nổi sức nóng, tôi ngẩng lên mặt lên th́ thấy bà kia đă ngồi lên rồi, hai tay đặt lên đầu gối, nh́n trời. Bà cũng ra mồ hôi đầy người như tôi. Mảnh bikini đỏ nhỏ xíu phồng lên, cắn chặt vào da thịt trắng, những hạt mồ hôi tṛn dàn ra quanh đấy như những côn trùng li ti đang bám vào mồi. Khoảng bụng nung núc mỡ bao quanh như ṿng ngoài Thổ tinh, cổ tay cổ chân bà mập mạp đến gần như chẳng c̣n ngấn nào nữa. Trông bà có vẻ hơn tôi vài tuổi. Tuy không đến nỗi cách xa lắm. Chỉ đâu chừng 2 hay 3 tuổi thôi.

Lối mập mạp của bà không tạo ấn tượng bệnh hoạn ǵ. Khuôn mặt cũng không tệ. Chỉ có hơi nhiều thịt thôi. Lớp mỡ đă tự nhiên mà dính vào người bà như vụn sắt bị hút vào nam châm. Lớp mỡ khởi đầu ngay dưới vành tai, vẽ một đường thoai thoải xuống vai, cứ thế nối liền với cánh tay phồng lên. Không khác ǵ anh chàng làm bằng bánh xe trong quảng cáo vỏ bánh xe Michelin vậy. Lối mập mạp như thế của bà ta khiến tôi liên tưởng đến thứ ǵ như là số mệnh ấy. Mọi khuynh hướng trên đời này đều là bệnh hoạn của số mệnh cả.

-"Nóng quá nhỉ?". Từ góc kia, bà ta nói với qua bằng tiếng Anh. Đại loại những bà mập th́ giọng nói cao và có chút ngọt ngào như thế. Ít khi tôi gặp phụ nữ mập mà có giọng trầm. Chẳng hiểu tại sao.

-"Nóng thật chứ." Tôi đáp với qua.

-"Này, mấy giờ rồi, anh biết không?" Bà hỏi.

Tôi bất giác dơi mắt nh́n vào băi biển rồi nói. -"Khoảng 2 giờ 30 hay 40 ǵ đấy."

-"Hừm." Bà nói, có vẻ không tin ǵ mấy. Rồi dùng ngón tay như cái bay, chùi mồ hôi ở đầu mũi và đôi má phúng phính. Mấy giờ chăng nữa, có lẽ cũng chẳng sao cả đối với bà. Chỉ là bà muốn có chuyện ǵ để mà hỏi đó thôi. Thời gian là thứ độc lập thuần tuư, nên người ta có thể đối xử một cách tùy tiện như thế.

Tôi th́ đang muốn nhảy xuống nước lạnh mà bơi qua bè lên kia, nhưng lại không muốn bà ta tưởng ḿnh tránh nói chuyện, nên đành hoăn lại một lúc. Tôi vẫn ngồi ở góc bè chờ xem bà ta có nói ǵ thêm không. Ngồi yên th́ mồ hôi len vào mắt, vị muối làm xót mắt như có ǵ chích vào. Nắng căng da như sắp nứt ra.

-"Ngày nào cũng nóng đến thế này sao?", bà hỏi.

-"Vâng, ngày nào cũng cỡ này. Tuy hôm nay có phần nóng hơn v́ hoàn toàn không có mây."

-"Anh ở đây lâu rồi phải không? Da ăn nắng đen thui thế kia mà."

-"Cũng khoảng 9 ngày."

-"Da anh ăn nắng tốt thật." Bà trầm trồ. -"Tôi mới đến chiều hôm qua thôi. Gặp lúc mưa chiều nên mát quá, đâu ngờ lại nóng đến thế này."

-"Đột ngột mà tắm nắng đến cháy da th́ khổ lắm đấy. Thỉnh thoảng cũng nên vào trong mát." Tôi nhắc.

-"Tôi trọ ở túp lều chuyên dùng cho gia đ́nh quân nhân đấy." Bà ta nói, chẳng thèm để ư đến lời tôi khuyên. -"Anh tôi là sĩ quan hải quân, rủ tôi đến chơi. Hải quân cũng sướng lắm đấy. Tiền lương không tệ, mà bổng lộc lại dồi dào. Chứ thời tôi c̣n là học sinh th́ đúng vào thời chiến tranh Việt Nam, có anh em đi lính th́ bị người ta khi dễ. Đúng là thời đại đă đổi khác."

Tôi gật gù không sốt sắng lắm.

-"Nói chuyện hải quân, th́ chính ông chồng cũ của tôi cũng từ hải quân ra. Phi công trong đội bay của hải quân đấy. Thế anh có biết hăng United Airlines không?"

-"Tôi biết chứ."

-"Đấy, ông ấy giải ngũ khỏi hải quân th́ vào làm phi công ở đấy. Lúc bấy giờ, tôi là tiếp viên hàng không, v́ thế mà thân mật với nhau, rồi lấy nhau. Khoảng năm một ngàn chín trăm bảy mươi... mấy, tôi không nhớ rơ, nhưng đă sáu năm trước đây rồi. Th́ cũng là chuyện thường xảy ra thôi."

-"Thế à?" Tôi nói.

-"Đúng thế. Nhân viên phi hành của hăng bay th́ giờ giấc làm việc không nhất định, thế nào rồi làm chung cũng dính cặp với nhau. Công việc th́ cần tập trung thần kinh hơn b́nh thường một tí. Thế nên, tôi kết hôn xong, nghỉ việc, th́ ông ấy lại cặp với người khác. Chuyện đó cũng thường xảy ra thôi. Cứ thế mà nhảy từ tiếp viên này sang tiếp viên khác."

-"Thế bây giờ th́ bà ở đâu?" Tôi đổi đề tài nói chuyện.

-"Los Angeles", Bà ta đáp. -"Anh đến Los lần nào chưa?"

-"Chưa." Tôi nói.

-"Tôi sinh ra ở Los. Rồi theo công việc của bố tôi mà dời sang Salt Lake City. Thế anh đă đến Salt Lake City chưa?"

-"Chưa." Tôi nói.

-"Cũng chẳng phải là chỗ nên đến. Xong trung học, tôi lên đại học ở Florida, xong đại học đi New York, kết hôn rồi th́ dời sang San Francisco. Ly dị xong lại về Los Angeles. Kết cuộc, đi một hồi lại trở về chỗ cũ." Bà nói, và lắc đầu.

Tôi chưa từng thấy tiếp viên hàng-không nào đẫy đà như bà, nên có hơi ngờ ngợ. Nữ tiếp viên hàng-không có vóc vạc to lớn như đô vật hay có cánh tay mập mạp hay có ria mép th́ tôi c̣n thấy, chứ mập tṛn đến như thế này th́ chưa bao giờ. Nhưng không chừng United Airlines có thể không ngại ǵ chuyện ấy. Hoặc là bà ta thời ấy mảnh mai hơn bây giờ. Tôi đoán là bà ta mảnh mai hơn th́ có lẽ cũng là người quyến . Có lẽ là sau khi kết hôn, bước xuống đất th́ bà đă dần dần ph́nh to ra như khinh-khí-cầu. Đến nỗi bây giờ tay chân bà trương ph́nh trắng nung núc như nét vẽ khoa-đại về nhân vật béo ph́ trong Innocent Art.

Tôi thử nghĩ xem béo mập đến thế th́ cảm thấy như thế nào. Nhưng nóng bức quá, tôi hầu như chẳng suy nghĩ ǵ được cả. Trí tưởng tượng cũng cần thời tiết thích hợp nữa.

-"C̣n anh trọ ở đâu?" Bà hỏi tôi.

Tôi chỉ về phía khách sạn túp lều của tôi.

-"Đến đây một ḿnh à?"

-"Không." Tôi lắc đầu. -"Với vợ tôi."

Bà ta mỉm cười, hơi nghiêng đầu hỏi :

-"Tuần trăng mặt à?"

-"Đă lấy nhau sáu năm nay rồi." Tôi đáp.

-"Hừm", bà ta nói. -"Anh trông chưa đến tuổi tác thế."

Tôi chợt có hơi ngượng, đổi thế ngồi và lại nh́n về phía băi biển. Trên đài canh-chừng-cứu-nạn sơn màu đỏ ấy vẫn chẳng có bóng người nào. Người đi bơi không bao nhiêu nên thanh niên canh-chừng-cứu-nạn ấy đâm chán mà biến đâu mất tiêu rồi. Cậu ta đi vắng th́ có tấm bảng treo đề là "Nhân viên canh-chừng-cứu-nạn đi vắng. Người bơi lội phải cẩn thận trong ṿng trách nhiệm của mỗi người". Nhân viên canh-chừng-cứu-nạn là một thanh niên ít nói da ăn nắng đen thui. Lúc mới xuống băi lần đầu, tôi hỏi cậu ta: ở đây có cá mập không? Cậu ta im lặng nh́n mặt tôi một lúc rồi dang hai tay ra khoảng 80 cm như muốn nói "có đi nữa cũng chỉ chừng này thôi". V́ thế tôi đă an tâm mà bơi lội.

Bóng dáng mẹ con xe đẩy ấy vẫn không thấy đâu. Băng ghế họ thường ngồi đang có một ông già mặc áo sơ mi ngắn tay màu trắng ngồi đọc báo. Bọn người Mỹ vẫn c̣n chơi bóng chuyền. Ở ŕa nước, đám trẻ con đang chơi làm lâu đài trên cát hay tát nước vào nhau, đùa giỡn. Chung quanh chúng, sóng vỡ thành bọt li ti. Rồi từ phía ngoài khơi xuất hiện hai chiếc trực thăng màu xanh ô-liu, bay ngang trên đầu chúng tôi, vang tiếng động nặng nề, như đặc-sứ trong bi kịch Hy Lạp mang tin ǵ trọng đại đến, bay mất hút về phía đất liền. Trong lúc ấy, chúng tôi im ĺm dơi mắt theo thân phi cơ to tướng.

-"Này, từ trên trời cao nh́n xuống như thế, chắc họ thấy chúng ta có vẻ hạnh phúc lắm nhỉ?" Bà ta nói. -"Thật là yên tĩnh, vui tươi, chẳng lo nghĩ ǵ. Cứ như là... bức ảnh gia đ́nh vậy. Anh có nghĩ thế không?"

-"Có lẽ thế thật." Tôi đáp.

Rồi tôi nhắm chừng lúc triều lên, nói lời từ biệt bà ta rồi nhảy xuống biển bơi vào bờ. Suốt trong lúc bơi đă nghĩ đến bia lạnh trong hộp giữ lạnh. Nửa chừng, ngừng bơi, ngoái nh́n lại bè nổi th́ thấy bà ta vẫy tay. Tôi cũng nhẹ tay vẫy lại. Từ xa, trông bà ta thật giống con cá heo. Đến có cảm giác như bà ấy sắp sửa mọc vi mà lội về dưới đáy biển.

Tôi về pḥng, ngủ trưa một giấc ngắn, đến 6 giờ th́ ra pḥng-ăn ăn tối như thường lệ, nhưng chẳng thấy bóng dáng hai mẹ con xe đẩy ấy đâu cả. Từ pḥng ăn trở về cũng thấy khác với thường ngày, cửa pḥng họ vẫn đóng kín. Từ khung cửa sổ gắn kính mờ loang ra chút ánh đèn, nhưng khó mà biết hai mẹ con có ở đấy hay không.

-"Hai mẹ con ấy hẳn đă dọn đi rồi sao chứ?". Tôi ướm hỏi vợ tôi.

-"Xà, biết có đúng thế không. Em chẳng để ư. Họ lúc nào cũng thầm lặng, không chú ư th́ không biết là có đấy hay không." Nàng vừa gấp áo đầm xếp vào va-li vừa nói có vẻ hờ hững. -"Có chuyện ǵ thế anh?"

-"Không, có ǵ đâu. Không thấy bóng dáng họ ngoài băi biển như thường lệ, nên anh lấy làm lạ một tí đấy mà."

-"Thế th́ có lẽ họ dọn đi rồi. Bởi họ đă ở đây cũng đă lâu lắm rồi mà."

-"Có lẽ thế." Tôi nói.

-"Mọi người sớm muộn rồi cũng phải rời đi. Chứ sinh hoạt như thế này làm sao mà kéo dài măi được."

-"Ừ th́ thế." Tôi nói.

Nàng đóng va-li lại, mang đến bên cửa. Chiếc va- li cuộn ḿnh im ĺm như cái bóng ở đấy. Những ngày nghỉ ngơi của chúng tôi sắp sửa chấm dứt.

*

Khi tôi mở mắt dậy th́ dơi mắt t́m ngay đồng hồ báo thức đă mang theo, Kim dạ quang màu lục chỉ 1 giờ 20 phút. Tôi sực tỉnh giấc chỉ v́ một cơn co giật mănh liệt lạ thường. Cứ như là có thứ ǵ đấy lôi giật toàn thân tôi. Đưa mắt xuống khoảng tim th́ thấy bắp thịt ngực ở đấy giật nẩy lên run rẩy từng hồi gấp gáp rơ rệt dù trong bóng đêm. Lần đầu tiên tôi bị như thế. Chứ tôi xưa nay, tim mạnh hơn người thường, mạch cũng chậm hơn nhiều. Tôi thích thể thao, và chưa bị bệnh hoạn ǵ cả. Thế nên ngực đập dồn dập như đang động kinh ǵ đấy như thế này là chuyện khó có được.

Tôi bước xuống giường, ngồi xếp bằng trên thảm, rướn thẳng lưng, hít hơi thật sâu, rồi thở ra. Buông sức từ vai, tập trung thần kinh vào khoảng rốn. Cử động như kéo dăn cơ bắp cho thân thể mềm dẻo ra như thế vài lần th́ cơn co giật bớt dần đi, cuối cùng trở lại thành nhịp đập b́nh thường, nhẹ nhàng, không chú ư kỹ th́ không hay biết.

Tôi đoán có lẽ v́ ḿnh đă bơi lội quá nhiều. Thêm vào đấy, trời nắng quá, và mệt mỏi tích tụ lại, những thứ ấy chồng chất lên nhau mà tác động mạnh mẽ lên thân thể tôi trong chốc lát thôi. Tôi tựa lưng vào tường, duỗi chân thẳng ra rồi từ từ vươn tay vươn chân ra nhiều phương hướng khác nhau, xem sao. Có vẻ không có ǵ dị thường cả. Nhịp tim cũng đă trở lại b́nh thường rồi.

Dù vậy, trên sàn thảm trong pḥng khách sạn ấy, tôi không thể không nhận ra rằng ḿnh đă qua mất thời thanh niên, đă đặt chân vào tiến tŕnh suy thoái thể lực rồi. Tuy rơ ràng là vẫn c̣n trẻ đấy, nhưng chẳng c̣n là tuổi trẻ hoàn toàn không có chút bóng mờ. Mới vài tuần trước đây, cũng đă được nha-sĩ quen cảnh-báo như thế rồi. Nha sĩ ấy bảo: "Đến đây th́ răng của anh chỉ c̣n quá tŕnh ṃn đi, lung lay và rụng ra mà thôi. Anh nên nhớ như thế thật kỹ. Anh chỉ c̣n có thể cố gắng làm chậm quá tŕnh ấy được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Chứ không c̣n pḥng ngừa ǵ được nữa. Chỉ làm chậm đi mà thôi đấy."

Ánh trăng trắng ngà lọt qua song cửa chiếu vào vợ tôi đang say ngủ. Như xác người hoàn toàn không có tiếng thở. Nàng thường ngủ say được như thế. Tôi cởi bộ áo quần ngủ đẫm mồ hôi, thay quần ngắn và áo sơ-mi. Rồi đút túi chai Wild Turkey để trên bàn, rón rén đóng cửa pḥng sao cho vợ khỏi thức giấc, mà ra ngoài. Trời đêm lành lạnh, mùi cỏ ẩm toả mờ như sương trên mặt đất. Tôi có cảm giác như đang đứng ở đáy một hang động khổng lồ. Ánh trăng nhuộm lên những cánh hoa, lá cây và vườn cỏ một màu khác lạ với ban ngày. Như ngắm thế giới qua kính lọc, vật này trông rơ nét hơn thực tế, vật khác lại ch́m sâu vào trong một màu tro mất hết sinh khí.

Chẳng thấy buồn ngủ. Ư thức của tôi tinh tường như đồ sứ ướp lạnh, như nguyên thuỷ đă chẳng có thứ ǵ gọi là giấc ngủ. Tôi thử đi một ṿng quanh túp lều, thong thả, không có mục đích ǵ cả. Chung quanh im ĺm, không có tiếng động nào vọng đến ngoài tiếng sóng. Mà tiếng sóng ấy cũng thật nhẹ, nếu không dừng chân lắng tai nghe th́ không nhận ra được. Tôi đứng lại, lấy chai whisky từ trong túi ra, đưa lên miệng uống.

Đi xong một ṿng quanh túp lều, tôi lại băng ngang một đường ngay giữa vườn cỏ trông như cái ao tṛn đóng băng dưới ánh trăng. Rồi đi dạo dọc theo bồn cây cao đến ngang lưng, lên một bậc cấp nhỏ, ra đến quầy-rượu-ngoài-vườn trang hoàng theo kiểu vùng nhiệt đới. Mỗi đêm tôi vẫn ra đây uống hai ly Vodka Tonic, nhưng tất nhiên lúc này th́ quầy rượu đă đóng rồi. Cửa xếp đă đóng xuống, chỉ c̣n khoảng một tá bàn tṛn la liệt ngoài vườn thôi. Cây dù che nắng trên các bàn đă gấp thẳng xuống, trông như loài chim đêm khổng lồ xếp cánh đứng nghỉ.

Người thanh niên ngồi xe đẩy đang chống tay trên một chiếc bàn như thế, nh́n ra biển, một ḿnh. Khung kim loại của chiếc xe đẩy tắm đẫm ánh trăng, chiếu sáng ánh trắng như băng. Nh́n từ xa thấy như loại máy móc kim thuộc ǵ tinh xảo được chế tạo cho mục đích ǵ đặc biệt ban đêm. Những nan hoa của bánh xe đẩy trông giống như răng nanh của loài thú đă tiến hoá dị thường, phóng ra tia sáng ám khí trong bóng đêm.

Lần đầu tiên tôi thấy anh ta chỉ có một ḿnh. Đă quen thấy hai mẹ con như bóng với h́nh rồi, nên lúc thấy anh ta một ḿnh như thế, tôi có cảm giác kỳ dị. Đến như thấy chính chuyện nh́n thấy anh một ḿnh, đă là hành vi thất lễ rồi. Anh ta vẫn mặc áo Hawaii màu cam, quần vải, như thường lệ. Toàn thân không động đậy, cứ thế mà nh́n đăm đăm ra biển.

Tôi bối rối không biết làm sao cho phải, nhưng rồi thong thả bước về phía anh ta, gắng lọt vào tầm mắt anh mà đừng làm anh phải giật ḿnh. Lúc tôi đến gần chỉ c̣n 2, 3 thước nữa, th́ anh xoay mặt về phía tôi, gật đầu chào như thường lệ.

-"Chào anh." Tôi nói với giọng thật nhỏ cho hợp với cảnh đêm tịch mịch.

-"Chào anh." Anh ta cũng nhỏ nhẹ đáp lễ.

Tôi kéo chiếc ghế ở bàn bên cạnh anh ra ngồi, và dơi mắt ra hướng anh đang nh́n. Băi biển có một khoảng bờ đá dàn rộng, những cột đá thấp chĩa mũi nhọn ra, lởm chởm như bánh muffin tách đôi, đón những đợt sóng không lớn lắm tấp vào. Sóng đánh len vào giữa các cột đá, bắn lên những tia trắng như những nếp riềm thanh nhă, rồi sóng cuốn dạt ra. Thỉnh thoảng những nếp riềm trắng lại thay đổi h́nh dạng một cách kỳ diệu, nhưng độ lớn của những ngọn sóng luôn luôn giống nhau như đă được đo bằng thước thợ. Những đợt sóng đơn điệu, nhă nhặn như quả lắc đồng hồ, chẳng có đặc điểm ǵ đáng kể.

-"Hôm nay không được gặp anh ở băi biển." Tôi thử gợi chuyện qua bàn bên kia. Anh ta khoanh tay trước ngực, hướng mắt về phía tôi.

-"Vâng, đúng thế." Anh nói. Rồi im lặng một hồi, thở nhẹ. Hơi thở như đang ngủ. -"Hôm nay nghỉ suốt ngày trong pḥng đấy. Sự thật là mẹ tôi không được khoẻ. Nói là không được khoẻ, không phải cụ thể là thân người bị bệnh ǵ đâu. Mà chỉ là về tinh thần thôi. Thần kinh đấy. Thần kinh bị mệt mỏi quá."

Nói thế xong, anh ta lấy ngón tay giữa của bàn tay phải cạ lên má vài lần. Ban đêm, đôi má không có h́nh tích ǵ của râu mọc ra ấy trông láng lẩy trơn tru như đồ sứ.

-"Thế nhưng, đă bớt rồi. Bây giờ th́ bà đă ngủ say được. Trường hợp của mẹ tôi th́ khác với chân tôi, bà chỉ cần ngủ ngon một đêm là hồi phục ngay. Tất nhiên là không dứt hẳn được, nhưng tạm thời th́ không c̣n triệu chứng ấy nữa. Sáng dậy th́ khoẻ mạnh trở lại."

Sau đó, anh ta nín thinh chừng 20 hay 30 giây, mà cũng có thể là một phút. Tôi duỗi chân đang vắt lên nhau dưới gầm bàn, chờ dịp rút lui. Nghĩ ra là ḿnh sống mà thường phải canh chừng dịp để rút lui hoài. Có lẽ v́ cá tính như thế. Nhưng tôi chưa kịp nói ǵ th́ anh ta lại nói trước rồi.

-"Hẳn là chuyện này làm anh chán? Đem chuyện bệnh hoạn ra nói với người khoẻ mạnh hẳn là thô vụng quá."

-"Không đâu." Tôi nói. -"Làm ǵ có người mạnh khoẻ hoàn toàn được."

Nghe tôi nói thế, anh ta gật đầu nhẹ.

-"Bệnh thần kinh th́ có vô số cách biểu lộ. Nguyên nhân chỉ có một, nhưng kết quả th́ vô số. Giống hệt như động đất ấy. Tính chất của năng lượng bị tống ra th́ giống nhau, nhưng tuỳ theo địa điểm mà sinh ra những hiện tượng khác hẳn nhau trên mặt đất. Có lúc tạo ra một đảo mới, cũng có lúc làm một ḥn đảo biến mất." Anh ta ngáp dài. Xong nói: "Xin lỗi".

Trông anh ta có vẻ mệt mỏi quá, chừng như sắp gục xuống mà ngủ luôn, nên tôi thử nhắc anh trở về pḥng ngủ th́ tốt hơn.

-"Không, xin anh đừng lo." Anh ta nói. -"Có thể tôi trông như buồn ngủ lắm, nhưng thật ra chẳng buồn ngủ tí nào cả. Tôi th́ mỗi ngày chỉ cần ngủ 4 giờ là đủ, mà chỉ ngủ được khoảng gần sáng thôi. V́ thế, khoảng giờ này th́ hôm nào cũng ở đây, lơ mơ như thế này thôi. Xin anh đừng bận tâm."

Nói xong, anh cầm đĩa gạt tàn thuốc Cinzano trên bàn lên, chăm chú ngắm nghía như ngắm một vật ǵ quư giá lắm.

-"Trường hợp của mẹ tôi th́, nói thế nào nhỉ... khi bệnh thần kinh nổi lên th́ nửa mặt bên trái dần dần co rúm lại. Người trở lạnh, miệng và mắt không cử động được như lúc b́nh thường. Triệu chứng đáng gọi là kỳ dị đấy. Nhưng xin đừng lo ngại quá mức. Bởi cũng chẳng trực tiếp liên kết với thứ bệnh chết người ǵ đâu. Chỉ là triệu chứng như thế thôi. Ngủ được th́ khỏi ngay."

Tôi gật đầu.

-"Mà xin anh đừng cho mẹ tôi biết là tôi đă nói chuyện này với anh. Mẹ tôi không thích ai nói chuyện ǵ về thân thể của ḿnh cả."

-"Tất nhiên là thế." Tôi nói. -"Vả lại, chúng tôi ngày mai sẽ rời khỏi đây, chắc là sẽ không c̣n dịp nói chuyện với bà nữa."

Anh ta lấy khăn tay trong túi ra hỉ mũi rồi cất khăn vào lại. Mắt nhắm nghiền như đang suy nghĩ lung lắm về điều ǵ đấy. Trầm mặc lảng vảng nơi đây một hồi lâu. Tôi tưởng tượng là t́nh cảm của anh ta đang lên xuống bấn loạn lắm.

-"Thế th́ buồn lắm." Anh ta nói.

-"Tôi rất tiếc, nhưng công việc đang chờ phải làm ngay." Tôi nói.

-"Nhưng mà có chỗ để trở về là tốt lắm đấy."

-"Cũng tuỳ chỗ thôi." Tôi cười, nói. -"Anh hẳn là đă ở đây lâu rồi?"

-"Hai tuần. Có lẽ chừng đó. Chính xác mấy ngày th́ không rơ, nhưng có lẽ là chừng đó."

-"Thế c̣n ở chơi lâu dài không?" Tôi thử hỏi.

-"Xà..." Anh ta nói, đầu lắc nhẹ. -"Một tháng hay hai tháng, tuỳ t́nh h́nh thôi. Tôi không chắc được, bởi chẳng phải là người quyết định. Anh rể tôi có nhiều cổ phần trong khách sạn này nên chúng tôi trọ ở đây rất rẻ. Bố tôi kinh doanh hăng gạch ngói,  anh rể tôi mới thực sự là người thừa kế. Thành thật mà nói th́ tôi không ưa ông anh rể này lắm, nhưng người thân trong gia đ́nh th́ ḿnh có chọn lựa được đâu. Vả lại, dù tôi có ghét đi nữa th́ anh ấy cũng đâu nhất thiết phải là người đáng ghét. Người không được khoẻ mạnh th́ có khi hẹp ḥi mà."

Anh ta nói thế, rồi lại nhắm mắt.

-"Dù sao, anh ấy cũng chế tạo rất nhiều gạch men. Loại đắt tiền dùng để lát ngưỡng cửa những ngôi nhà lớn ấy. Và anh ấy có rất nhiều chứng khoán, cổ phần. Nói gọn là tay tài giỏi đấy. Bố tôi cũng thế. Nghĩa là chúng tôi, gia đ́nh tôi ấy mà, chia ra rơ rệt người khoẻ mạnh với người không khoẻ mạnh, và người tài giỏi với người không tài giỏi. Kết quả là dần dần không c̣n có cơ chuẩn đánh giá nào khác nữa. Người khoẻ mạnh chế tạo gạch men, khéo léo sử dụng tài sản, khéo léo trốn thuế, để nuôi người không khoẻ mạnh. Một hệ thống như thế, kể về mặt cơ năng th́ rất là hữu hiệu đấy."

Anh ta cười, đặt đĩa gạt tàn lên bàn.

-"Gia đ́nh quyết định cả đấy. Ở đây 1 tháng, ở kia 2 tháng. V́ thế, tôi như là mưa rơi, ở nơi này rồi nơi khác. Chính xác th́ là cả tôi lẫn mẹ tôi nữa."

Anh ta lại ngáp dài và nh́n ra phía băi biển. Sóng vẫn tiếp tục đánh vào bờ đá một cách máy móc. Trăng ngà lên cao, lơ lửng. Tôi đưa mắt nh́n đồng hồ xem mấy giờ rồi, nhưng không đeo đồng hồ theo, hẳn là đă bỏ quên trên bàn đêm trong pḥng.

-"Gia đ́nh là thứ ǵ đấy thật kỳ dị. Dù có song suốt hay không." Anh ta nói, vừa nheo mắt nh́n ra biển. -"Anh cũng có gia đ́nh đầy đủ đấy chứ?".

Tôi đáp: bảo là có cũng được, mà bảo là không cũng chẳng sao cả. Tôi không rơ vợ chồng không con th́ có gọi được là gia đ́nh không. Nghĩ cho cùng th́ cũng chỉ là một thứ quy-ước theo một tiền-đề nào đó thôi. Tôi bảo anh ta thế.

-"Có lẽ thế." Anh ta nói. -"Về bản chất th́ gia đ́nh tự nó phải là tiền đề rồi. Không thế th́ cả hệ thống không thể hoạt động trôi chảy được. Trong ư nghĩa đó th́ tôi là một lá cờ để đánh dấu; nhiều sự việc tác động, xoay quanh trung tâm là đôi chân không cử động được nữa của tôi... Anh hiểu tôi nói ǵ chứ nhỉ?"

-"Tôi nghĩ là hiểu được." Tôi đáp.

-"Lư thuyết của tôi là: trong hệ thống ấy, khiếm-khuyết luôn luôn hướng đến khiếm-khuyết cao hơn, thặng-dư luôn luôn hướng đến mức thặng-dư cao hơn nữa. Nhạc sĩ Debussy lúc sa vào t́nh trạng tŕ-trệ không sao viết xong khúc nhạc cho màn ca kịch của ḿnh, đă nói như thế này: <Tôi đang chạy đuổi theo hư-không suốt từ sáng đến tối>. Như thế th́ công việc của tôi chính là tạo ra cái hư-không ấy."

Rồi anh ta lặng thinh, lại đắm ch́m vào sự trầm mặc mất ngủ của anh. Thời gian th́ không thiếu. Có vẻ như ư thức của anh đă lang thang nơi biên-cảnh xa tắp nào đó rồi quay trở lại, nhưng chỗ quay lại đă lệch đi chút ít khỏi điểm khởi hành.

Tôi rút chai Whisky trong túi ra đặt lên bàn.

-"Mời anh cùng uống với tôi, rất tiếc không có ly." Tôi ướm lời.

-"Không, cảm ơn anh." Anh ta mỉm cười nhẹ. -"Tôi không uống rượu. Mà nước cũng uống rất ít. Nhưng xin anh đừng ngại, cứ tự nhiên. Tôi cũng không ghét ǵ chuyện nh́n người khác uống rượu."

Tôi nâng chai rót rượu vào miệng. Trong dạ dày nghe ấm lên, tôi nhắm mắt một lúc tận hưởng hơi ấm ấy. Anh ta nh́n đăm đăm h́nh dạng tôi như thế từ bàn bên kia.

-"Mà này, tôi hỏi thế này có phần kỳ dị, thế nhưng anh có rành về dao không?" Đột nhiên anh ta hỏi như thế.

-"Dao à?" Tôi ngạc nhiên hỏi lại.

-"Vâng, dao đấy. Dao để cắt đấy mà. Dao săn ấy."

Tôi nói: dao săn th́ tôi không rơ, chứ loại dao cắm trại không mấy lớn hay dao nhiều lưỡi kiểu quân đội Thuỵ Sĩ th́ tôi đă có dùng rồi. Tất nhiên, nói thế không có nghĩa là tôi hiểu biết rành rẽ về các loại dao.

Tôi nói thế xong, anh ta xoay bánh xe ghế đẩy đến bàn tôi, ngồi đối diện và nói.

-"Thật ra tôi muốn anh xem giùm một con dao. Tôi mua được khoảng hai tháng trước nhưng hoàn toàn mù tịt về thứ này, nên muốn có người nào đấy xem giùm và cho biết đại khái thôi cũng được. Nếu không phiền lắm th́ xin anh giúp cho."

-"Có sao đâu." Tôi nói.

Anh ta lấy trong túi ra một phiến gỗ dài độ 10 cm, đặt lên bàn. Phiến gỗ màu nâu nhạt h́nh cánh cung tuyệt đẹp. Đặt lên bàn nghe "cộp" một tiếng vững chắc, nặng nề. Một con dao săn lưỡi xếp loại nhỏ. Nói là loại nhỏ, chứ cũng to bản và dày, trông đáng nể lắm. Dao săn th́ được chế tạo để ít nhất cũng lóc được da gấu.

-"Xin đừng nghĩ ǵ không tốt." Người thanh niên ấy nói. -"Tôi hoàn toàn không có ư định đâm chém ai, hay làm hại ḿnh đâu. Chỉ là một hôm, đột nhiên tôi nảy ra ư muốn mănh liệt phải có một con dao. Có lẽ v́ đă xem ti-vi hay đọc tiểu thuyết về dao, nhưng tôi không nhớ được. Dù ǵ đi nữa, tự nhiên muốn có con dao riêng của ḿnh. V́ thế đă nhờ người quen mua hộ cho con dao này từ một tiệm bán đồ thể thao đấy. Tất nhiên không cho mẹ tôi biết, và ngoài người quen ấy ra, cũng chẳng ai biết là tôi đi đâu cũng mang theo con dao này trong túi. Bí mật của riêng tôi đấy."

Anh ta cầm con dao trên bàn lên, đặt trên ḷng bàn tay một lúc, như đang cân nhắc trọng lượng kỳ diệu của con dao, xong đưa qua bàn cho tôi. Con dao thật nặng chắc, đầy tay. Trông giống như phiến gỗ, chỉ v́ mảnh gỗ để cầm cho khỏi trơn được lắp trên mặt cán dao bằng đồng thau đó thôi, chứ toàn thân dao làm bằng đồng thau và thép. V́ thế cầm lên tay th́ nặng hơn nhiều so với chỉ đoán bằng mắt.

-"Anh mở lưỡi dao ra xem." Anh ta nhắc.

Tôi bấm vào nút lơm phía trên cán dao, rồi kéo lưỡi dao nặng nề ra. Nghe "cụp" một tiếng khô khan, lưỡi dao đă vào đúng chỗ, cố định. Lưỡi dao dài khoảng 8 hay 9 cm. Cầm lên tay con dao bật lưỡi hẳn hoi thế này, tôi càng kinh ngạc v́ vẻ nặng chắc của nó. Không chỉ đơn giản là nặng mà thôi. Sức nặng kỳ diệu cứ như là bám chặt thật gọn gàng trong ḷng bàn tay ḿnh. Vung tay ra chém nhẹ bên trái bên phải, phía trên phía dưới, th́ cảm thấy do sức nặng ấy mà tay nắm không rung, lưỡi dao theo sát được cử động của tay ḿnh. Ṿng cung cán dao cũng đạt mức lư tưởng, thật vừa vặn trong tay. Nắm chặt lại vẫn không có chút cảm giác tê cứng, mà buông ngón tay ra, con dao vẫn nằm vững trong bàn tay.

H́nh dạng lưỡi dao cũng tuyệt xảo. Lưỡi thép dày mài nhọn lẻo đến rợn người, khoảng giữa vun lên một ṿng trơn láng, sống dao khắc đường răng cưa dữ tợn. Có cả đường rănh sâu cho máu chảy, trông có vẻ ghê rợn.

Tôi xem xét con dao kỹ lưỡng dưới ánh trăng, thử vung lên vài lần xem sao. Cảm nhận được là con dao thượng hạng, thiết kế thật ăn sát với cách sử dụng. Hẳn là nhát cắt cũng phải ngọt lắm.

-"Dao tốt quá chứ." Tôi khen. -"Tinh tường hơn th́ tôi không hiểu, nhưng tôi thấy quen tay ngay, mọi bộ phận trông tinh xảo, thăng bằng cũng vững chải, đúng là loại dao thượng hạng. Chỉ cần lau dầu cẩn thận là giữ được suốt đời."

-"Dao săn như thế có hơi nhỏ quá không?"

-"Cỡ này là đủ lắm rồi. Lớn quá lại khó sử dụng."

Tôi đóng lưỡi dao đánh "cụp" một tiếng, trả lại anh ta. Anh lại kéo lưỡi dao ra, xoay ṿng trên bàn tay thật điệu nghệ. Cứ như là biểu diễn ảo thuật vậy. Làm được như thế cũng nhờ con dao nặng chắc. Rồi anh nhắm một mắt như đang nhắm bắn súng, vươn tay dao chĩa thẳng lên mặt trăng. Ánh trăng chiếu lên lưỡi dao và khung xe đẩy của anh loáng sáng rỡ ràng như những khúc xương trắng loát đă lóc hết thịt đi.

-"Anh cắt ǵ xem hộ tôi được không?" Anh ta nói.

Chẳng lư do ǵ để từ chối, tôi cầm con dao, đến cây dừa gần đấy, đâm vài nhát vào thân cây, rồi lóc vỏ cây ra. Xong, cạnh hồ bơi có tấm nhựa bọt rẻ tiền nên tôi cầm lên, cắt dọc ra làm hai. Nhát cắt thật ngọt.

Cắt đâm loạn xạ các thứ thấy được chung quanh đấy như thế, tôi chợt nhớ đến người đàn bà mập da trắng đă gặp trên bè nổi lúc trưa. Thấy như xác thịt trắng phồng của bà ta đang nổi lơ lửng như khối mây mệt nhọc giữa trời. Bè nổi, biển, trời, trực thăng,..., tất cả tụ lại thành khối hỗn độn, mất đi cảm giác viễn cận mà tiến đến bao quanh tôi. Tôi vừa gắng giữ thăng bằng thân thể, vừa nhẹ nhàng vung dao ra khoảng không quanh ḿnh. Bầu không khí ban đêm trơn láng như dầu. Chẳng có ǵ cản trở động tác của tôi cả. Đêm đă khuya lắm, thời gian như xác thịt mềm đầy nhựa sống.

-"Thỉnh thoảng tôi lại nằm mộng." Người thanh niên nói. Tiếng nói vang vọng như thoát lên từ đáy huyệt sâu. -"Thấy ngay từ trong đầu ḿnh, lưỡi dao đâm nghiêng vào lớp thịt kư ức. Không thấy đau. Chỉ đâm lút vào, thế thôi. Rồi mọi thứ dần dần tiêu tan mất đi, chỉ c̣n trơ lại con dao như một khúc xương trắng. Giấc mộng như thế đấy."

 

Phạm Vũ Thịnh dịch

 

Ghi chú của người dịch:

 

       Truyện ngắn "Hunting Knife- Dao Săn" là truyện thừ 13 trong  tập truyện ngắn "TV People - Người Ti-Vi" từ Nhà xuất bản Đà Nẵng, tháng 8 năm 2007; được dịch từ nguyên tác tiếng Nhật trong Tuyển tập "Kaiten Mokuba no Deddo Hi-to - Carousel's Dead Heat - Chạy Đua Sát Nút Trên Ṿng Quay Ngựa Gỗ"  tháng 10 năm 1985.