NGANG TÀNG SOUTH BAY

Murakami Haruki

Phạm Vũ Thịnh  dịch

 

 

 

Cũng như hầu hết các vùng đất khác ở Nam California, South Bay hầu như chẳng có mưa. Tất nhiên chẳng phải là hoàn toàn không có hạt mưa nào, thế nhưng mưa, như một hiện tượng tạo nên phản ứng cơ bản là một quan niệm ăn sâu vào tâm trí người ta, th́ thứ mưa ấy không rơi ở South Bay. Thế nên cho dù có người nào đấy đến từ Boston hay Pittsburg, bảo rằng: "Thật chán như những ngày mưa dầm dề", th́ những người sống ở South Bay phải mất thêm nửa nhịp thở nữa mới mường tượng ra được ư nghĩa của câu nói đó.

Cũng là một vùng đất ở Nam California đấy, nhưng South Bay đă chẳng có băi biển trượt sóng nào, mà ṿng xe đua hay lầu-các của những ngôi sao màn ảnh cũng chẳng có. Chỉ đặc biệt ở chỗ hầu như chẳng có mưa mà thôi. Ở thành phố này th́ số áo đi mưa không thấm vào đâu so với số du đăng, số dù đi mưa chẳng thấm vào đâu so với số ống chích ma tuư. Ngư phủ câu tôm sinh sống gần cửa vịnh mà có kéo lên thây người chết với ba phát súng khẩu kính 45 vào ngực đi nữa, cũng chẳng là sự kiện lạ lùng ǵ, và gă đen đeo bông tai kim cương, cưỡi xe Rolls Royce sang trọng, có vung tay cầm hộp thuốc lá bằng bạc mà đánh thiếu nữ da trắng đi nữa, cũng chẳng là quang cảnh lạ lùng ǵ.

Nghĩa là, South Bay chẳng phải là mẫu Nam California có lớp người trẻ măi không già, mắt trong xanh như màu nước biển. Trước nhất, biển ở South Bay không xanh. Mặt nước đen ng̣m màu dầu nặng thải ra từ tàu thuyền, thỉnh thoảng, do tàn thuốc lá thủy thủ vất bậy xuống nước, lại có những đám lửa th́nh ĺnh bùng lên như lửa hiệu trên mặt biển. Và ở thành phố này, trẻ măi không già th́ chỉ đúng với những người chết trẻ mà thôi.

Dĩ nhiên tôi không đến thành phố South Bay này với mục đích du lịch. Hay t́m kiếm đạo đức. Nếu v́ hai mục đích ấy th́ thay v́ South Bay, cứ đến Sở Thú Thành phố ở Auckland c̣n tốt hơn nhiều. Tôi đến South Bay này là để t́m một thiếu nữ. Người mướn tôi làm chuyện này là một luật sư trung niên sống ở ngoại ô thành phố Los Angeles, c̣n thiếu nữ kia trước đây đă làm thư kư cho ông ta. Một ngày nọ, cô biến mất cùng với một số giấy tờ, trong đó có cả một bức thư có tính cách cực kỳ cá nhân. Chuyện thường xảy ra đấy thôi. Rồi một tuần sau đó, bản sao của bức thư đến, cùng với yêu sách đ̣i một khoản tiền khó mà xem là khiêm nhượng.

Thư đóng dấu bưu điện South Bay. Ông luật sư nghĩ là chừng đó th́ trả cũng được. Khoản 50 ngàn đô-la th́ cũng chẳng làm thế giới đảo lộn ǵ. Thế nhưng, cho dù có lấy lại được bản chính của bức thư đi nữa, trong tay kẻ kia có thể cũng c̣n vài tá bản sao. Cũng là chuyện thường xảy ra đấy thôi. Do thế, mới thuê thám tử . Mỗi ngày chi phí cần thiết 120 đô-la, xong việc thưởng hai ngàn đô-la, rẻ quá mà. Ở Nam California, chẳng có thứ ǵ mà tiền không mua được. Thứ ǵ tiền không mua được th́ chẳng ai thèm.

Tôi cầm ảnh chụp cô ta, đi khắp các quán rượu, các câu-lạc-bộ suốt vùng South Bay. T́m kiếm người nào ở thành phố này th́ cách này là tốt nhất. Giống như cầm tảng thịt bíp-tếch trong tay mà đi dạo giữa đám cá mập vậy. Thế nào cũng có kẻ xáp đến chụp lấy. Phản ứng của họ có thể là đạn súng tiểu liên, mà cũng có thể là thông-tin có ích. Đàng nào th́ cũng là phản ứng, và phản ứng đúng là thứ tôi đang cần. Đă rảo bước khắp nơi trong suốt ba ngày trời, đă cho vài trăm người biết tên khách sạn tôi đang trú, nên bây giờ tôi thu ḿnh trong pḥng, mở hết lon bia này đến lon bia khác, vừa lau chùi khẩu Colt 45 vừa chờ phản ứng ấy xuất hiện.

Chờ đợi là một thao tác thật khó nhọc. Dù linh tính nghề nghiệp đă cho biết là chắc chắn sẽ có ǵ đấy xảy đến, thế nhưng chờ đợi th́ quả là khó nhọc thật. Hai ngày, rồi ba ngày liên tiếp chờ đợi, ru rú trong pḥng như thế, thần kinh tôi dần dần bắt đầu phát cuồng lên. Dần dần có ư nghĩ rằng thay v́ chờ đợi trong pḥng như thế này, chi bằng cứ ra ngoài kia mà lùng sục, mà thọc vào thiên hạ, có khi ra chuyện nhanh hơn không chừng. V́ thế mà lắm người đă làm cho tuổi thọ trung b́nh của thám tử tư ở tiểu bang California này giảm xuống.

Dù sao đi nữa, tôi cũng chờ đợi. 36 tuổi, c̣n trẻ quá để chết, hơn nữa, ít nhất th́ cũng chẳng muốn chết ở ngơ hẻm nào tối tăm, khai mùi nước tiểu ở cái xứ South Bay này. Ở thành phố South Bay, xe đạp c̣n được đối xử dịu nhẹ hơn là xác người chết. Chẳng có mấy người lại muốn đến cái xứ này để chết.

Phản ứng xuất hiện vào buổi chiều ngày thứ ba. Tôi dùng băng keo vải dán khẩu Colt 45 vào mặt dưới bàn, cầm trên tay một khẩu súng lục nhỏ, mở cửa khoảng 5 cen-ti-mét.

-"Áp hai bàn tay lên cửa!". Tôi ra lệnh. Như đă nói nhiều lần, tôi không muốn chết sớm. Cho dù có là thứ rẻ tiền đi nữa, đối với tôi th́ con người tôi vẫn là thứ không thể nào thay thế được.

-"Ô kê, đừng bắn nghe". Giọng đàn bà. Tôi mở cửa từ từ, lôi người đàn bà ấy vào trong rồi khoá chặt cửa lại.

Đúng như h́nh chụp, à không, nàng trông c̣n hơn h́nh chụp nữa. Một trang giai nhân tuyệt sắc tóc vàng, bộ ngực dựng cao như tên lửa, đàn ông trung niên dễ bị nàng nắm cổ lôi đi cũng chẳng có ǵ lạ. Áo đầm bó sát thân h́nh, giày gót cao 15 cen-ti-mét, nàng cầm xách tay bằng da tráng men, ngồi xuống cạnh giường.

-"Chỉ có rượu bourbon thôi, uống không?". Tôi nói.

-"Xin anh".

Tôi lấy khăn tay lau ly, rót vào đấy khoảng ba lóng tay rượu Old Crow, trao cho nàng. Nàng nếm thử một tí, rồi mạnh dạn làm luôn nửa ly.

-"Khởi đầu một t́nh bạn tốt đẹp đây nhỉ?"

-"Nếu được thế th́ tốt quá". Tôi đáp. -"Trước hết, hăy nói chuyện bức thư đi đă".

-"Được thôi. Chuyện bức thư kia à? Nghe lăng mạn quá chứ". Nàng nói.-"Thế nhưng thư ǵ mới được chứ?"

-"Bức thư cô đă lấy trộm, rồi dùng nó mà tống tiền người ta đấy chứ ǵ nữa. C̣n chưa nhớ ra được sao?".

-"Chẳng nhớ ra được. Chứ em có lấy trộm bức thư nào đâu?"

-"Thế cô không từng làm thư kư cho ông luật sư ngày nào sao?".

-"Tất nhiên rồi. Chứ ǵ nữa. Chứ em chỉ nghe là đến đây, làm chuyện vui thích với anh rồi lănh được một trăm đô-la ..."

Cảm thấy có khối cứng đen trồi lên nơi cổ họng tôi. Tôi kéo cô gái ngồi xuống sàn, lôi khẩu Colt 45 dán dưới bàn ra, rồi nằm phục xuống nấp sau giường. Đúng lúc ấy, đạn tiểu liên nổ ḍn như hồi trống dồn của Gene Crouper, bay vèo vèo vào pḥng. Cửa phá tung, kính vỡ vụn, giấy dán tường bật tróc, mảnh vụn b́nh hoa bắn tứ tung khắp pḥng, nệm giường bung nở như kẹo bông. Thay đổi cấu tạo của thế giới theo kiểu súng tiểu liên Thompson đây.

Thế nhưng, súng tiểu liên là thứ ồn ào mà chẳng có hiệu quả ǵ bao nhiêu. Đúng là thứ vũ khí hợp với chuyện bằm thịt cho vụn ra, chứ chẳng giết người cho chính xác được. Giống như các bà văn sĩ lắm mồm chuyên giữ các cột thường xuyên trên báo. Chỉ là vấn đề hiệu quả kinh tế đó thôi.

Xác nhận tiếng "cắc" cho biết đối thủ đă bắn hết băng đạn, tôi chồm dậy bấm c̣ súng bốn lần liên tiếp, với tốc độ làm mê mẩn người xem. Hai phát có ṃi trúng tủ, c̣n hai phát kia lạc mất. Xác suất 0,5 th́ làm tay đánh bóng thứ tư cho đội bóng chày Dodgers được đấy. Nhưng tiếc là không kham nổi công chuyện thám tử tư ở tiểu bang California.

-"Chơi được quá chứ, thám tử ơi". Tiếng người nói phía bên kia cửa. -"Nhưng chỉ tới đó là xong đời rồi".

-"Ta hiểu ra rồi, bạn ơi. Chả có tống tiền tống tiếc ǵ sất. Thư từ ǵ cũng là chuyện bịa ra thôi. Chỉ là v́ muốn bịt miệng ta lại v́ vụ Jameson chứ ǵ".

-"Đúng phóc đó, thám tử. Đầu óc khá nhanh đấy. Mầy mà mở miệng ra th́ khối người khổ. Cho nên mầy phải chết ở cái khách sạn tồi tàn này, ở South Bay chung với một con điếm. Tha hồ mà nổi tiếng nhé".

Bài bản nghe ngon lành thật, chỉ tiếc có hơi dài ḍng quá. Tôi nhắm phía cửa vào, bắn luôn ba phát Colt 45. Chỉ một phát có ṃi trúng đích. Xác suất 0,333; đến lúc nên về hưu rồi đây. Chắc cũng có được người nào đấy tiễn cho một bó hoa 15 đô-la.

Thế là một loạt mưa đạn ch́ xối vào. Nhưng lần này không kéo dài bao nhiêu. Hai thứ tiếng súng như nhịp trống của Gene Crouper và Buddy Rich chồng lên nhau, chỉ mười giây sau là ngưng hẳn. Đến lúc ra trận th́ cảnh sát thật nhanh nhẹn. Chỉ phải cái trước khi ra trận th́ có hơi mất th́ giờ đó thôi.

-"Tưởng là không đến chứ". Tôi hét lên.

-"Đến chứ sao không". Thanh tra cảnh sát O'Banyon nói với giọng nhừa nhựa. -"Nhưng muốn để cho hắn nói một lúc đă. Cậu ra tay khá lắm".

-"Hắn là thứ ǵ thế?"

-"Một thằng băng đảng có hạng ở South Bay đấy. Ta sẽ mang hết bản lĩnh ra mà cạy miệng hắn xem kẻ nào đă thuê hắn. Cho bắt cả tên luật sư ở Los nữa. Cậu cứ tin ta đi".

-"Chao ôi, nghe nhiệt thành quá nhỉ".

-"Thành phố South Bay này đă đến lúc phải trong sáng ra rồi. Tùy theo lời chứng của cậu mà cả ghế Thị trưởng cũng có ṃi lung lay đấy. Có thể không hợp với ư thích của cậu, nhưng trên đời này vẫn có những cảnh sát không dễ ǵ mua chuộc được đâu".

-"Thật sao?". Tôi nói. -"Mà này, ông đă biết ngay từ đầu là tôi bị đưa vào xiếc đấy à?".

-"Biết chứ. Thế cậu th́ sao?"

-"Tôi không nghi ngờ khách hàng của ḿnh. Điều đó th́ khác với cảnh sát".

Ông ta nhếch mép cười rồi bước ra khỏi pḥng. Cái cười của cảnh sát th́ lúc nào cũng giống nhau. Chỉ có những người có tư cách lănh tiền hưu trí quốc gia mới có cái cười như thế. Ông ta đi khỏi rồi, c̣n lại tôi và cô gái, với vài trăm viên đạn ch́ mà thôi.

South Bay hầu như chẳng có mưa. Ở thành phố ấy, xe đạp c̣n được đối xử dịu nhẹ hơn là xác người chết.

 

Phạm Vũ Thịnh dịch

Sydney 08/2005