Cho N Hoàng Đă Mt

Murakami Haruki

Phạm Vũ Thịnh  dịch

 

 

 

 

Theo thói thường của các cô thiếu nữ xinh đẹp được nuôi nấng cẩn trọng, được nuông chiều quá trớn đến độ không thể sửa đổi được nữa, cô ta giỏi làm tổn thương t́nh cảm người khác đến mức thiên-tài.

Thời ấy, tôi c̣n trẻ, mới 21, 22 ǵ đấy, nên thấy tính t́nh cô ta như thế, tôi rất bực ḿnh. Nhưng bây giờ nghĩ lại, tôi cảm nhận rằng: có lẽ cô làm tổn thương t́nh cảm người khác đến như thói quen, chỉ v́ làm thế, cô đă cùng lúc làm tổn thương t́nh cảm của chính cô tương tự như họ. Và có lẽ ngoài cách ấy ra, cô đă không t́m ra được cách nào khác để quản chế chính ḿnh. V́ vậy, nếu có được ai khác giữ lập trường vững mạnh hơn cô nhiều, khéo léo cởi mở tâm t́nh cô mà tống xuất ḷng vị kỷ ra khỏi tâm thân cô, th́ hẳn là cô cũng được thơ thới thoải mái hơn nhiều rồi. Bởi chính cô hẳn cũng đă âm thầm cầu cứu người nào có thể giải thoát cô ra khỏi ḷng vị kỷ ấy.

Thế nhưng chung quanh cô đă chẳng có ai vững mạnh hơn cô đến như thế, mà cả tôi, thời trẻ dại ấy th́ cũng đă chẳng nghĩ ra được như bây giờ. Thời ấy, tôi chỉ thấy bực ḿnh, thế thôi.

Cô ta, v́ lư do ǵ đấy, mà lắm khi cũng chẳng thấy lư do ǵ cả, một khi đă quyết làm tổn thương t́nh cảm người nào, th́ dù có đem binh mă của vua chúa nào đến, cũng không thể cản cô ta được. Ngay trước mắt mọi người, cô ta khéo léo dụ-hoặc nạn nhân đáng thương ấy vào đường cùng, dồn họ đến chân tường, rồi cứ như là cầm cái bay thợ hồ mà ép nát bấy củ khoai tây luộc chín nhừ, cô ta cứ thế mà ép nát kẻ hy sinh. Cho đến khi chỉ c̣n lớp xương cốt ép mỏng bẹt như tờ giấy. Ngay giờ đây nhớ lại, tôi vẫn c̣n thán phục tài năng trác tuyệt ấy của cô ta.

Cô ta không hề là người giỏi biện bác, nhưng lại có tài đánh hơi thấy ngay lập tức nhược điểm trong tâm t́nh đối phương. Rồi như loài thú hoang, ẩn ḿnh chờ thời cơ, chộp đúng thời điểm tốt nhất, ngoạm lấy cuống họng đối phương mà cắn xé rách toạt ra. Trong phần lớn các trường hợp, lời cô nói là những điều cố t́nh vặn vẹo, hay những ngón lừa tinh xảo. Thế nên xong chuyện rồi, có th́ giờ từ tốn suy nghĩ lại th́ bản thân nạn nhân, hay cả chúng tôi là những người chứng kiến, đều lắc đầu chẳng hiểu được làm sao mà thắng bại lại đă được quyết định chỉ từ những luận cứ tiểu xảo như thế. Chung quy cũng v́ ngay lúc ấy đă bị cô ta bóp chặt ở điểm yếu nhất rồi, nên toàn thân không c̣n động cựa ǵ được nữa. Nói kiểu boxing th́ đấy là trạng thái "hai chân tê liệt" rồi, chỉ c̣n ngă phịch xuống sàn đấu mà thôi. May mắn cho tôi chưa hề bị cô ta cho "đo ván" như thế lần nào, nhưng tôi đă nhiều lần chứng kiến quang cảnh ấy. Đến mức ấy th́ không c̣n là tranh luận, tranh biện, căi cọ, ǵ ǵ nữa. Mà chính là tàn sát tinh thần đến đổ máu tung toé ra đó thôi.

Tính cách của cô ta như thế làm cho tôi rất bất b́nh, nhưng đối với đám đàn ông bao quanh cô ta, th́ lại là đặc điểm được đánh giá cao. Bọn ấy nghĩ <Bởi cô ấy thông minh và có tài năng đó thôi>, do đó lại càng làm cô lấn sâu thêm về hướng ấy. Ṿng tṛn gọi là "tuần hoàn xấu" đấy, không có lối thoát ra. Như con cọp bị cột dây, cứ chạy ṿng ṿng không ngừng quanh cây dừa cho đến lúc tàn hơi vẫn không sao thoát ra được.

Các bạn gái trong nhóm của cô ta thời bấy giờ đă suy nghĩ như thế nào, đă đánh giá cô như thế nào th́ rất tiếc là tôi không hiểu. Đối với nhóm người ấy, tôi đă gắng giữ một khoảng cách, chỉ tham gia với tư cách khách viếng mà thôi, không quen thân với cô nào trong nhóm để có thể khêu ra được tâm t́nh chân thật của họ.

Nhóm ấy, đại loại là đám bạn chơi trượt tuyết, thuộc loại nhóm ái hữu trượt tuyết của sinh viên ba trường đại học, từ trong ấy, lại có một bọn thân cận nhau đặc biệt đă tạo ra một nhóm khác đời như thế. Nhóm ấy cứ đến kỳ nghỉ mùa đông lại tổ chức đi trượt tuyết chung, các mùa khác th́ tập họp lại luyện tập hay đi uống rượu chung với nhau, đi tắm biển ở băi biển Shonan,…… Nhân số tổng cọng khoảng 12, 13 người nam nữ, đều có vóc dáng thanh lịch. Thanh lịch, dễ mến, và tử tế. Thế nhưng bây giờ bảo nhớ lại đúng một người nào trong bọn họ th́ tôi chẳng thể nào nhớ nổi. Cả bọn 12, 13 người ấy, trong trí tôi, đă lẩn trộn tan chảy vào nhau như một khối sô-cô-la, một h́nh tượng duy nhất, không thể tách rời phân biệt cá nhân nào được nữa. Tất nhiên, chỉ có cô ta là biệt lệ mà thôi.

Trượt tuyết th́ tôi hầu như hoàn toàn chẳng thích thú ǵ, nhưng v́ có người bạn thời trung học cấp ba là người trong nhóm ấy, rồi do lư do riêng mà tôi đến trọ chỗ người bạn này khoảng một tháng, nên quen người trong nhóm, và được nhóm dung nhận như mọât người quen biết. Có lẽ việc tôi rành chuyện tính điểm mạt-chược cũng là một lư do, dù sao, như đă nói, bọn họ đối với tôi rất tử tế, đến mời cả tôi đi trượt tuyết chung với họ nữa. Lần ấy, tôi lấy lư do: thể thao th́ chỉ thích hít đất thôi, để từ chối, nhưng bây giờ nghĩ lại, có lẽ tôi chẳng nên có lối nói như thế. Bởi bọn họ quả thật là những người tử tế thuần túy. Dù tôi có thật thích hít đất hơn trượt tuyết nhiều đi nữa, cũng chẳng nên nói ra như thế.

Bạn bè ở chung với tôi th́, từ đầu đến cuối, theo chỗ tôi nhớ được, đều mê mẩn v́ cô ta trong suốt khoảng thời gian ấy. Quả thật cô ta là mẫu thiếu nữ khiến đàn ông con trai b́nh thường phải mê mẩn. Mà tôi nghĩ ngay cả tôi, nếu gặp cô trong một trạng huống khác đi chút ít, hẳn cũng đă bị tiếng sét ngay tại chỗ, không chừng. Vẻ xinh đẹp của cô biểu hiện bằng văn chương cũng dễ dàng thôi. Chỉ cần nắm được ba điểm chính là đại khái bao biện được những đặc trưng trọng yếu: (a) tư chất thông minh, (b) năng lượng dồi dào, (c) duyên dáng quyến .

Cô nhỏ nhắn, thanh mảnh, mà thân h́nh cân đối tuyệt vời, trông toàn thân căng đầy nhựa sống. Đôi mắt long lanh toả sáng. Đôi môi săn chắc một nét thẳng cường ngạnh. Thông thường vẻ mặt có chút ǵ kiêu kỳ, lúc cô mỉm cười, không gian chung quanh cô lập tức mềm dịu đi như một phép lạ ǵ đấy hiển hiện. Tôi không có hảo-cảm với tính cách của cô, vậy mà cũng yêu thích nụ cười mỉm ấy. Dù có ǵ đi nữa, cũng không thể không yêu thích nụ cười của cô ấy. Thời xa xưa lúc c̣n học trung học cấp ba, tôi đọc thấy trong sách dạy tiếng Anh thành ngữ "arrested in a springtime" -choáng ngợp trong mùa xuân diễm tuyệt- thật đúng với nụ cười mỉm của cô. C̣n ai dè bĩu ánh nắng ấm của mùa xuân được chứ?

Không có người nào đặc biệt hân hạnh là người yêu của cô cả, nên trong nhóm ấy có ít nhất là ba người -tất nhiên anh bạn của tôi là một trong ba người ấy- mê mẩn v́ cô. Chẳng chỉ định anh nào là đối tượng đặc biệt cả, cô tùy theo t́nh huống tức th́ mà thao tác ba người con trai ấy. Mà cả ba, ít nhất là trên bề mặt, cũng không chèn đá ǵ nhau, vẫn đúng điệu lễ nghi, vẫn sinh hoạt chung vui thích. Quang cảnh ấy, tôi không làm sao quen mắt được, nhưng kết cuộc, đấy là chuyện thiên hạ, chẳng quan hệ ǵ đến ḿnh. Chẳng phải là chuyện tôi nên xía miệng vào làm ǵ.

Ngay từ mắt nh́n đầu tiên, tôi đă không thích ǵ cô ấy. Bản thân tôi cũng đă được nuông chiều đến mức cho rằng ḿnh có thẩm quyền phán đoán về chuyện nuông chiều của thiên hạ, nên tôi hiểu rơ như nắm gọn trong bàn tay ḿnh, chuyện cô ta đă được nuông chiều đến thế nào từ trước đến nay. Cô ấy đă lớn lên trong sự chiều chuộng ngọt ngào, khen tặng tận mây xanh, bảo hộ trong nhung lụa, muốn thứ ǵ có ngay thứ ấy. Tuy nhiên, vấn đề không phải chỉ có thế. Chuyện nuông chiều, cho tiền, cho quà,… mà thôi không phải là nguyên nhân làm đứa con hư hỏng. Quan trọng nhất vẫn là: ai chịu trách nhiệm bảo vệ con trẻ khỏi những phóng-xạ từ đủ loại t́nh cảm thành-thục mà khúc-mắc phức tạp của đám người lớn vây quanh đứa trẻ. Nếu ai cũng trốn tránh trách nhiệm ấy, lúc nào cũng chỉ muốn khoe bộ mặt tốt đẹp với đứa trẻ mà thôi, th́ chắc chắn đứa trẻ ấy sẽ hư hỏng. Như phơi thân trần dưới ánh nắng mặt trời đầy tia tử-ngoại cực mạnh giữa trưa mùa hè trên băi biển, ḷng vị kỷ c̣n sơ sinh non yếu của đứa trẻ sẽ bị tổn thương đến không c̣n cách nào cứu chữa được nữa. Kết cuộc, đấy là nguyên nhân tệ hại nhất; nuông chiều, cung phụng tiền bạc quá trớn cũng chỉ là những yếu tố phụ thuộc vào đấy mà thôi.

Buổi đầu gặp mặt trao đổi vài ba câu, rồi sau đó ít lâu, quan sát ngôn ngữ hành động của cô ta, tôi đâm ra chán ngán cô ta quá. Cho dù có thể nói rằng ḷng vị kỷ bản chất là kỳ quái, dù tùy người mà chừng mực khác nhau, đi nữa. Thế nào đi nữa, cô ta đáng lẽ cũng phải cho thấy đôi chút cố gắng mới đúng. V́ thế, từ đấy, tuy không đến nỗi cố tránh mặt cô ta, nhưng tôi đă quyết không lại gần cô nếu không cần thiết.

Nghe người ta kể là cô xuất thân từ huyện Ishikawa hay vùng nào gần đấy, là con gái cưng của một nhà kinh doanh quán trọ du lịch cao cấp nổi tiếng từ thời đại Edo[1] đến nay. Cô có một người anh nhưng cách tuổi rất xa, nên được cưng chiều như con một. Thành tích học hành th́ luôn luôn vào hạng đầu lớp, lại xinh đẹp nữa, nên được thầy cô trong trường yêu mến, bạn bè cùng lớp ngưỡng mộ đặc biệt. Chẳng phải nghe từ chính miệng cô ta nên tôi không biết chuyện thật đến đâu, nhưng đại khái là như thế. Từ nhỏ, cô đă học piano, và về mặt này cũng đạt đến tŕnh độ xuất chúng. Tôi có lần đă được nghe cô đàn piano ở một nhà nào đấy. Tôi không rành về âm nhạc bao nhiêu, đến chuyện độ sâu cảm xúc của cách diễn tấu âm nhạc th́ tôi không phán đoán được, tôi chỉ nhận biết được rằng tiếng đàn của cô tinh tế và chuẩn xác đến mức đáng khâm phục.

V́ thế, người chung quanh, ai cũng nghĩ là đương nhiên, cô sẽ vào đại học chuyên về âm nhạc để trở thành chuyên gia tŕnh tấu piano. Vạây mà ngược với dự đoán của mọi người, cô đă bỏ piano mà vào đại học mỹ thuật, học vẽ mẫu áo kimono, và màu nhuộm. Ngành học này mới lạ hoàn toàn đối với cô, tuy nhiên từ nhỏ đă được nuôi dưỡng trong gia đ́nh có nhiều kimono truyền thống, nên kinh nghiệm và thiên tính đă giúp cô phát huy được tài năng xuất chúng khiến mọi người chú ư trong cả ngành này nữa. Đúng là mẫu người tiến bước vào phương diện nào cũng tạo được những thành tựu hơn người. Cả trượt tuyết, đua thuyền buồm, bơi lội, … môn thể thao nào cô cũng xuất sắc.

V́ thế, người chung quanh không c̣n có thể chỉ trích được khuyết điểm nào của cô. Tính thiếu khoan dung của cô được người ta xem là khí chất thiên bẩm của người nghệ sĩ; khuynh hướng dễ lên cơn cuồng động của cô được dung nhận như sự mẫn cảm trên mức người thường. Cứ thế, cô trở thành nữ hoàng của đám đông. Cô sống trong một căn chúng cư lớn, lộng lẫy hai pḥng ngủ ở Nezu mà cha cô mua để giảm thuế. Khi thích th́ đàn piano, tủ áo chất đầy những quần áo thời trang mới nhất. Cô chỉ cần vỗ tay một cái -tất nhiên là nói theo nghĩa bóng- thế nào cũng có vài người bạn trai tử tế chạy đến cung phụng cho cô ngay. Người ta tin rằng cô sẽ sớm gặt hái được thành công rực rỡ trong ngành chuyên môn. Đương thời, vào những năm 70, 71, chẳng thấy có trở ngại nào cản ngăn bước tiến của cô cả.

Từ một chút quan-ngại có hơi dị-thường, có lần tôi đă ôm ấp cô ấy. Nói là ôm ấp nhưng không có nghĩa là làm t́nh, mà chỉ là ôm ấp theo ư nghĩa vật lư thế thôi. Nghĩa là say khướt mà lăn ra ngủ chung chạ như cá hộp ấy, đến lúc thức tỉnh th́ t́nh cờ cô ta nằm ngay sát ḿnh. Chuyện vẫn thường xảy ra thôi. Thế nhưng t́nh huống ấy cho đến bây giờ vẫn c̣n in hằn lên kư ức tôi rơ ràng đến kỳ dị.

*

Khoảng ba giờ khuya, tôi mở mắt ra, nh́n sang bên th́ thấy cô ấy cuộn người trong cùng tấm chăn với tôi mà ngủ say sưa. Đầu tháng 6 vốn là mùa tuyệt hảo cho chuyện ngủ chung chạ như cá hộp, thế nhưng chẳng có nệm lót, nằm ngủ ngay trên sàn chiếu như thế nên dù thân thể có trẻ trung cách mấy cũng phải ê ẩm. Thêm nữa, cô ấy c̣n gối đầu lên cánh tay trái của tôi, nên dẫu có muốn, tôi cũng không thể dời thân ḿnh đi được.

Cổ họng khô rang đến điên người lên được nhưng tôi không thể đẩy đầu cô ấy đi, mà cũng không dám lấy tay đỡ đầu cô ấy lên để rút cánh tay kia ra. Bởi đang làm thế giữa chừng mà cô ấy thức giấc, tưởng lầm là tôi định làm điều ǵ tà-vạy th́ thật khổ cho tôi.

Kết cuộc, tôi đành nằm yên, không động đậy chút nào, chờ xem trạng huống biến đổi ra sao. Cô ấy có thể sẽ xoay người đi, lúc ấy tôi sẽ nhanh lẹ rút cánh tay lại mà đi kiếm nước uống. Thế nhưng cô vẫn nằm yên, không cử động. Vẫn hướng về phía tôi mà thở những nhịp điều ḥa. Cánh tay áo sơ-mi của tôi ẩm lại v́ hơi thở trong giấc nồng của cô, khiến tôi có cảm giác nhồn nhột kỳ lạ.

Có lẽ tôi đă nằm yên mà chờ đợi như thế suốt 15, 20 phút. Nhưng cô vẫn chẳng nhúc nhích tí nào, nên cuối cùng tôi đành bỏ ư định đi kiếm nước uống. Cổ họng khô cháy đến khó ở, nhưng ngay lúc này không có nước uống cũng chưa đến nỗi chết khát. Tôi cố giữ yên không động đậy cánh tay trái, gắng gượng quay đầu cực nhọc mới thấy có gói thuốc lá và hộp quẹt của ai đấy lăn lóc trên sàn, rồi vươn cánh tay phải ra mà kéo lại được. Và dù biết mười mươi là cơn khát sẽ càng tăng gấp bội, tôi vẫn bật quẹt châm thuốc hút.

Vậy mà hút xong điếu thuốc, nhét mẩu thuốc tàn vào lon-bia-không cho tắt đi, lại thấy một cách kỳ lạ, là cơn khát đến cháy cổ họng đă bớt được phần nào so với lúc chưa hút thuốc. V́ thế, tôi thở một hơi thật sâu rồi nhắm mắt lại, cố dỗ lại giấc ngủ. Nhà trọ này gần đường cao tốc, tiếng bánh xe của những chiếc xe tải chạy khuya qua lại trên đường, nghe bằng phẳng như bị cán dẹp xuống, qua vách kính mỏng, nhẹ nhàng lay động khối không khí trong pḥng bên cạnh, hoà lẩn vào hơi thở và tiếng ngáy nhẹ của vài người nam nữ đang say ngủ. Bất giác tôi nghĩ, cũng như mọi người khác, giữa khuya khi mở mắt dậy thấy ḿnh đang nằm trong pḥng người lạ, rằng <không biết ḿnh đang làm cái quái ǵ ở đây thế này?>. Quả thật hoàn toàn chẳng có ư nghĩa ǵ cả!

Quan hệ với bạn gái đă trặc trẹo quái kỳ đến bị tống ra khỏi nhà trọ nên phải đến trọ tạm với bạn ḿnh, rồi vốn chẳng ưa ǵ chuyện trượt tuyết mà lại gặp nhóm người xa lạ thích trượt tuyết này kéo theo, cuối cùng lại đưa tay ra làm gối cho cô gái ḿnh chẳng ưa nổi! Chỉ nghĩ đến chừng ấy cũng đủ chán ngán rồi. Đáng lẽ ḿnh chẳng nên làm những chuyện này mới phải! Thế nhưng, làm chuyện ǵ cho phải th́ tôi cũng chẳng hiểu.

Chẳng làm sao ngủ lại được nên tôi đành mở mắt, lơ đăng ngắm ngọn đèn ống treo lơ lửng từ trần nhà. Thoáng có cử động của cô gái trên cánh tay trái của tôi. Nhưng chẳng phải cô giải thoát cho cánh tay tôi. Ngược lại, cô c̣n trượt người vào sâu phía tôi, đến ép sát thân ḿnh vào thân thể tôi. Tai cô đặt ngay trước mũi tôi, thoảng mùi nước hoa từ đêm qua đang phai dần đi, cùng với mùi mồ hôi. Chân cô hơi co lên chạm vào bắp đùi tôi. Hơi thở vẫn c̣n trong giấc ngủ, hiền hoà, đều nhịp. Làn hơi thở ấm nồng mơn man cuống họng tôi. Bầu vú mềm mại của cô áp vào khoảng hông tôi, hoà nhịp lên xuống nhịp nhàng. Cô mặc chiếc áo sơ-mi bó sát bằng vải len đan sợi nhỏ, và chiếc váy x̣e, nên tôi cảm nhận được rơ ràng đường nét thân h́nh cô.

T́nh huống thật kỳ cục. Giá là trường hợp khác, và đối phương là cô gái nào khác, th́ tôi nghĩ ḿnh đă thích thú mà vui hưởng cơ duyên như thế này. Thế nhưng, đối phương lại là cô ta nên trí tôi đâm ra hỗn loạn vô cùng. Thật t́nh tôi chẳng biết phải ứng xử như thế nào trong t́nh huống này. Cách nào đi nữa, có lẽ cũng không sao cứu chữa được cái kỳ quặc của t́nh huống này. Thêm vào đấy, t́nh h́nh càng tệ thêm ra, v́ lúc này, dương vật của tôi bị chân cô áp vào, đă bắt đầu cương dần lên.

Cô vẫn thở đều nhịp giấc ngủ yên lành trong suốt thời gian ấy, dù thế, tôi nghĩ rằng cô cũng cảm nhận được biến chuyển h́nh thái dương vật của tôi. Một lát sau, cứ như là trong giấc mộng, cánh tay cô choàng ôm lưng tôi, thân cô chuyển nhẹ trong ṿng tay của tôi. Do chuyển động ấy, đôi vú cô càng áp chặt thêm lên ngực tôi, và dương vật của tôi lại áp vào phần bụng dưới mềm mại của cô. T́nh huống lại càng lún sâu vào hướng xấu.

Bị ép vào t́nh huống như thế, tôi phần nào cũng bực ḿnh v́ cô ấy, nhưng đồng thời, trong hành vi ôm được một cô gái xinh đẹp lại có thứ ǵ như là một loại hơi ấm của cuộc đời; thứ t́nh cảm mơ hồ ở trạng-thái-hơi ấy đă bao phủ toàn thân tôi. Tôi không c̣n trốn đâu cho thoát được nữa. Tôi ngờ rằng cô ấy cũng cảm nhận được trạng huống tinh thần ấy của tôi, nên đâm ra bực bội. Thế nhưng trong lúc dương vật của tôi đang cương nở tạo nên cảm giác lao đao mất thăng bằng một cách kỳ dị như thế này, sự bực bội trong ḷng tôi chẳng c̣n có ư nghĩa ǵ nữa. Tôi đành chịu trận, cánh tay đang trống ṿng sang ôm lấy lưng cô ấy. Cả hai bây giờ đang trong tư thế ôm sát lấy nhau.

Dù vậy, cả hai đều làm bộ đang ngủ mê mệt. Ngực tôi có cảm giác đôi vú của cô ấy áp vào, và cô cảm nhận dương vật của tôi áp vào phần dưới rốn cô một tí, trong lúc cả hai gắng nằm yên không nhúc nhích suốt một hồi lâu. Tôi ngắm mê mải vành tai nhỏ nhắn và viền tóc tơ mềm mại quyến rũ đến nguy hiểm của cô, trong khi mắt cô ngưng đọng ở phần yết hầu của tôi. Cả hai vừa giả vờ ngủ say vừa suy nghĩ tương tự nhau. Tôi nghĩ đến chuyện lướt ngón tay vào trong váy của cô, c̣n cô th́ nghĩ chuyện kéo tuột khoá kéo quần tôi xuống mà chạm tay vào dương vật căng cứng trơn láng ẩm nóng của tôi. Điều lạ lùng là cả hai hiểu được người kia đang suy nghĩ chuyện ǵ, rơ ràng như nắm được trong tay ḿnh. Cảm giác thật kỳ dị. Cô ta đang nghĩ đến dương vật của tôi, nhưng cứ như là không phải của tôi, mà có vẻ là của một người con trai nào khác. C̣n tôi th́ nghĩ đến quần lót nhỏ bên trong váy cô bao bọc âm hộ nồng ấm của cô. Tương tự như việc tôi cảm nhận được rằng cô đang nghĩ đến dương vật của tôi, có lẽ cô cũng cảm nhận được rằng tôi đang nghĩ đến âm hộ của cô. Mà cũng có thể con gái cảm nhận về âm hộ có khi khác với cách con trai nghĩ về dương vật của ḿnh. Chuyện ấy th́ tôi không hiểu rơ được.

Thế nhưng, băn khoăn một hồi thật lâu, cuối cùng tôi đă chẳng ḷn tay vào váy cô, mà cô cũng chẳng tuột khoá kéo quần tôi. Lúc bấy giờ, kềm chế được đến thế thật là bức rức vô cùng, nhưng kết cuộc, như thế vẫn tốt hơn. Bởi tôi cảm thấy t́nh huống như thế mà đẩy sâu thêm vào th́ có lẽ cả hai sẽ bị rơi vào mê cung khốn cùng không có lối thoát. Và cả cô ấy cũng cảm nhận được như thế. Cả hai giữ nguyên tư thế ấy, ôm nhau nằm yên suốt 30 phút, cho đến khi ánh nắng ban mai chiếu sáng tất cả các góc kẽ của căn pḥng, mới rời nhau ra mà ngủ. Đă rời thân h́nh cô mà quanh tôi vẫn c̣n phảng phất mùi hương da thịt của cô.

*

Sau đấy, tôi không c̣n gặp cô lần nào nữa. Tôi t́m được một nhà trọ ở ngoại vi thành phố mà dọn đi, rồi cứ thế mà xa cách với nhóm bạn lạ đời ấy. Tất nhiên "lạ đời" theo cách nghĩ của tôi, chứ bọn họ có lẽ chẳng bao giờ nghĩ họ lạ đời cả đâu. Ngược lại, đối với họ, chính tôi mới đúng là lạ đời cũng không chừng.

Tôi có gặp người bạn đă cho tôi tá túc ấy vài lần nữa, và trong câu chuyện hẳn cũng đă có nói ǵ đến cô ta, nhưng tôi chẳng nhớ được là chuyện ǵ. Chắc cũng chỉ là những chuyện tào lao thông thường mà thôi. Xong đại học th́ người bạn ấy về Kansai mất, nên tôi không c̣n gặp anh lần nào nữa. Rồi 12, 13 năm trôi qua, tôi cũng theo đấy mà thêm tuổi.

Thêm tuổi cũng có một lợi điểm là phạm vi đối tượng của ḷng hiếu kỳ thu hẹp lại. Càng thêm tuổi, tôi càng ít có cơ hội quan hệ với những mẫu người kỳ dị, so với thời trước. Thỉnh thoảng tôi cũng bất chợt nhớ lại những mẫu người ấy mà ḿnh đă gặp ngày trước, nhưng chỉ như những phong cảnh rời rạc c̣n vướng mắc lại trong những xó kư ức, chẳng c̣n khêu lại được chút hưng phấn nào nữa. Không c̣n nhớ tiếc mà cũng chẳng c̣n bực bội ǵ nữa cả.

Duy chỉ một lần, vài năm trước đây, tôi đă t́nh cờ mà gặp, nói chuyện với người chồng của cô ấy. Anh ta cùng tuổi với tôi, làm Giám đốc một hăng đĩa nhạc. Cao, điềm đạm, một nhân vật rất dễ có cảm t́nh. Viền tóc xén cẩn thận thẳng thớm cứ như là ŕa cỏ trong sân đua ngựa. Tôi găïp anh ta v́ công việc, sau khi bàn thảo xong, anh ta nói: -"Nhà tôi bảo là ngày trước có quen với ông Murakami đấy". Rồi nói tên cũ của cô trước khi lấy chồng. Lúc đầu, cái tên ấy không nối kết được với h́nh ảnh của cô trong trí tôi, nhưng nghe thêm về chuyện đại học và piano của cô, tôi nhớ ra được cô ấy.

-"Vâng, tôi c̣n nhớ cô ấy". Tôi nói.

Nhân đấy, tôi mới biết được quỹ tích của cô từ ngày ấy.

-"Nhà tôi xem h́nh trong tạp chí hay ǵ đấy, nhận ra ngay ông Murakami, và nhớ rơ là người quen biết ngày xưa".

-"Vâng, tôi cũng c̣n nhớ những ngày vui ấy". Tôi nói. Nhưng không nghĩ là cô ấy nhớ đến tôi, nên thật t́nh có cảm giác là-lạ. Nghĩ cho cùng, tôi và cô ấy chỉ gặp mặt nhau trong khoảng thời gian ngắn, và hầu như chẳng trực tiếp chuyện tṛ ǵ với nhau lần nào cả. Nh́n thấy cái bóng của ḿnh in vào một chỗ không ngờ được, làm cho ḿnh cảm thấy kỳ-dị. Tôi vừa uống cà-phê vừa nhớ lại cảm giác đôi vú mềm mại và hương tóc cô, cùng với cảm giác dương vật cương cứng của tôi.

-"Cô ấy thật là đáng mến". Tôi nói. -"Thế, cô ấy được khoẻ mạnh chứ, thưa ông?"

-"Vâng,… cũng tàm tạm". Anh ta lựa chữ mà nói chậm răi.

-"Cô ấy đau ốm ǵ đấy sao?". Tôi ướm hỏi.

-"Không, không đau ốm ǵ lắm, tuy cũng đă có thời kỳ vài năm không được khoẻ".

Tôi chẳng định được nên hỏi rơ đến đâu, đành chỉ gật đầu lơ lửng. Thật t́nh, cũng chẳng phải tôi tha thiết muốn biết cô ta đă ra sao sau ngày ấy.

-"Nói kiểu này chắc là khó hiểu lắm". Anh ta nói, khoé miệng mỉm nụ cười. -"Nhưng mà, có chỗ thật khó nói cho mạch lạc được. Nói đúng ra th́ hiện nay cô ấy đă khoẻ mạnh lại được nhiều rồi. Ít nhất th́ cũng khoẻ mạnh hơn trước nhiều lắm".

Tôi uống nốt chỗ cà-phê c̣n lại, phân vân không biết có nên hỏi thêm không, nhưng rồi quyết định hỏi.

-"Như thế này có khi đường đột quá, xin ông tha lỗi cho, nhưng mà cô ấy đă có chuyện ǵ thế, thưa ông? Bởi nghe ông nói, th́ có chỗ c̣n khúc mắc…"

Anh ta rút từ túi quần ra bao thuốc Marlboro đỏ, châm lửa hút. Có vẻ là người nghiện thuốc lá, móng tay ngón trỏ và ngón giữa của bàn tay phải nám vàng khói thuốc. Anh ta nh́n những ngón tay ấy của ḿnh một hồi.

-"Ông hỏi thế cũng có sao đâu". Anh ta nói. -"Cũng chẳng phải là chuyện cần giấu thiên hạ, hay chuyện ǵ không tốt. Chỉ là chuyện giống như tai nạn thôi. Nhưng mà, ta t́m nơi khác nói chuyện th́ tốt hơn".

Chúng tôi rời quán cà-phê, đi dạo trên phố hoàng hôn một lúc, rồi vào một quán rượu nhỏ gần ga tàu điện hầm. Có vẻ là quán rượu quen anh ta thường đến, anh ngồi vào góc quầy rượu, với giọng sành sơi, gọi ly lớn rượu Scotch Whisky với đá và chai nước suối Perrier. Tôi gọi bia. Anh ta rót một ít nước suối vào ly whisky đá, khuấy nhẹ, xong uống một hơi nửa ly. Tôi nhấm một tí bia, rồi ngắm bọt bia biến h́nh trong ly, mà chờ anh ta kể chuyện. Anh ta chờ cho rượu chảy qua thực quản, xuống dạ dày mà nằm yên đấy rồi mới bắt đầu.

-"Chúng tôi lấy nhau đă được 10 năm. Gặp nhau lần đầu là ở sân trượt tuyết. Tôi vào làm ở hăng này qua năm thứ hai, c̣n cô ấy vừa xong đại học, c̣n thơ thẩn chưa đi làm, chỉ thỉnh thoảng chơi đàn piano trong quán ăn ở Akasaka. Thế rồi chúng tôi thành hôn. Cưới nhau chẳng có trở ngại ǵ. Gia đ́nh cả hai bên đều tán đồng. Cô ấy thật xinh đẹp khiến tôi mê mẩn. Chuyện thông thường, ở đâu cũng có cả".

Anh ta châm thuốc hút, c̣n tôi lại uống một ngụm bia.

-"Chuyện cưới xin b́nh thường thôi. Nhưng tôi lại rất bằng ḷng như thế. Tôi biết trước khi lấy nhau, cô ấy đă có vài người yêu rồi, nhưng chuyện ấy đối với tôi chẳng là vấn đề ǵ quan trọng. Nói cho cùng, tôi là người rất thực tế. Cho dù trong quá khứ có chuyện ǵ không tốt đi nữa, nếu không hại ǵ đến hiện tại, th́ tôi không cần để ư. Và tôi cho rằng đời người bản chất là sự b́nh thường. Công việc cũng vậy, mà sinh hoạt vợ chồng hay gia đ́nh cũng vậy, nếu có ǵ vui thú, th́ đấy cũng là vui thú từ sự b́nh thường của đời sống. Tôi nghĩ thế. Thế nhưng cô ấy lại không nghĩ như thế. V́ vậy mà đủ thứ chuyện bắt đầu lệch lạc dần đi. Tất nhiên tôi cũng hiểu tâm t́nh cô ấy. Cô c̣n trẻ đẹp và đầy năng lượng. Nói đơn giản th́ cô ấy đă quen đ̣i hỏi ở người khác đủ mọi thứ, và đă quen thu nhận được từ mọi người rồi. Trong khi những ǵ tôi có thể cung phụng cho cô ấy th́ lại bị hạn hẹp nhiều về phẩm cũng như về lượng".

Anh ta gọi thêm whisky đá. Tôi vẫn c̣n nửa ly bia.

-"Ba năm sau khi kết hôn, chúng tôi có con. Con gái. Chính miệng tôi nói ra th́ kỳ quặc, nhưng quả thật cháu kháu khỉnh dễ thương vô cùng. Giá c̣n sống được th́ đă tiểu học rồi".

-"Cháu mất rồi sao?". Tôi ái ngại hỏi.

-"Vâng". Anh ta đáp. -"Sinh ra được 5 tháng th́ mất. Tai nạn thông thường đấy. Trẻ con lật khi ngủ, bị mền cuốn lại đến nghẹt thở. Chẳng lỗi tại ai cả. Chỉ là tai nạn thôi. Vận may th́ có thể pḥng ngừa được. Nhưng kết cuộc, số cháu không may. Không trách ǵ ai được. Vài người trách cô ấy đă đi chợ bỏ mặc cháu nằm một ḿnh. Mà chính cô ấy cũng tự dằn vặt như thế. Nhưng đấy là số mệnh. Tôi nghĩ cho dù ông hay tôi mà phải trông nom trẻ con trong trạng huống ấy, th́ tai nạn cũng có thể xảy ra với xác-suất tương tự mà thôi. Ông có nghĩ thế không?"

-"Có lẽ như thế thật". Tôi đồng ư.

-"Như đă nói, tôi là người rất thực tế. Mà chuyện người chết th́ từ nhỏ đă quen lắm rồi. Không hiểu v́ lư do ǵ mà gia tộc tôi lại có nhiều tai nạn chết người. Thời nào cũng có chuyện ǵ đấy xảy ra. Thế nên, chuyện con trẻ chết trước bố mẹ đă là chuyện không có ǵ đặc biệt. Dĩ nhiên cha mẹ phải khóc con là chuyện đau ḷng không ǵ bằng, người không bị lâm vào t́nh cảnh ấy th́ không thể hiểu thấu được. Thế nhưng, tôi nghĩ quan trọng nhất vẫn là người c̣n sống sót từ tai nạn ấy. Tôi vẫn suy nghĩ như thế mà sống. Thế nên, vấn đề khó khăn không phải là tâm t́nh của tôi, mà là tâm t́nh của cô ấy. Mà cô ấy th́ chưa hề một lần nào được huấn luyện về t́nh cảm như thế cả. Chắc ông cũng biết về tính t́nh của cô ấy chứ?"

-"Vâng". Tôi đáp, giản dị thế thôi.

-"Cái chết là sự kiện cực kỳ đặc thù. Đôi lúc tôi nghĩ có lẽ đời người ta phần lớn bị quy định bởi lực ảnh hưởng từ cái chết của người khác, hay nói khác đi, từ cảm giác mất mát do cái chết của người khác. Thế nhưng, cô ấy th́ hoàn toàn không pḥng bị ǵ cả trước những ảnh hưởng như thế". Anh ta đan ngón hai bàn tay vào nhau trên bàn. -"Chung quy, cô ấy đă quá quen với chuyện chỉ suy nghĩ nghiêm-cẩn về chính ḿnh mà thôi. V́ thế, niềm đau-thương do mất mát người thân th́ cô ấy không thể nào tưởng tượng ra được".

Anh ta cười và nh́n tôi.

-"Chung quy cũng chỉ v́ cô ấy đă được nuông chiều quá trớn từ bé rồi".

Tôi im lặng gật đầu.

-"Nhưng mà, tôi … không t́m ra cách nói nào cho thật đúng, nhưng tôi yêu cô ấy. Cho dù cô ấy có làm tổn thương chính cô và tôi hay tất cả mọi người, mọi thứ chung quanh tôi đi nữa, tôi cũng không hề nghĩ đến chuyện rời bỏ cô ấy. Vợ chồng là như thế chứ ǵ. Kết cuộc, suốt một năm sau, chuyện lục đục trong nhà liên tiếp xảy ra, không biết lúc nào mới dứt. Một năm khủng khiếp. Thần kinh bị bào ṃn, tương lai không có chút tia sáng nào cả. Nhưng rồi chúng tôi cũng đă gắng gượng qua được một năm ấy. Vợ chồng tôi đă đốt bỏ hết tất cả những thứ ǵ dính dáng đến cháu bé đă mất, và dọn nhà đi nơi khác".

Anh ta uống cạn ly whisky đá thứ hai, rồi thở thật sâu, ra vẻ khoan khoái.

-"Chắc là ông có gặp nhà tôi bây giờ, cũng không thể nhận ra ngay được đâu". Anh ta nói, nh́n đăm đăm vào bức tường trước mặt.

Tôi im lặng uống bia và nhón lấy vài hạt đậu phụng.

-"Nhưng cá nhân tôi th́ thích nhà tôi hiện giờ hơn là ngày trước". Anh ta nói.

-"Ông bà không định có con nữa sao?". Lát sau, tôi hỏi.

Anh ta lắc đầu. -"Có lẽ không có con được nữa. Phía tôi th́ không sao, nhưng nhà tôi th́ không thích hợp với chuyện con cái nữa. Mà đằng nào th́ đối với tôi cũng chẳng sao cả".

Người hầu rượu hỏi xem có lấy thêm whisky không, nhưng anh ta từ chối.

-"Sau này, xin ông vui ḷng điện thoại thăm nhà tôi. Tôi nghĩ cô ấy có lẽ cần có những kích thích thân hữu như thế. Bởi đời người c̣n dài. Ông có nghĩ thế không?"

Anh ta lấy bút bi ghi số điện thoại vào sau lưng tấm danh thiếp rồi trao cho tôi. Điều làm tôi ngạc nhiên là nhà họ và nhà tôi lại cùng ở trong một khu vực điện thoại. Tuy nhiên, tôi không nói ǵ với anh ta về điều ấy.

Anh ta thanh toán tiền rượu rồi chúng tôi chia tay ở ga tàu điện hầm. Anh trở về hăng làm nốt cho xong công việc, c̣n tôi lấy tàu điện về nhà.

*

Tôi vẫn chưa gọi điện thoại cho cô ấy. Hơi thở của cô, hơi ấm da thịt của cô, cảm xúc mềm mại từ đôi vú của cô vẫn c̣n lưu lại trong tôi, và tôi vẫn c̣n bấn loạn không biết phải làm thế nào, như trong cái đêm mười bốn năm về trước.

 

Phạm Vũ Thịnh dịch

Sydney 2006

 

Chú thích:

[1] Edo: Thời chế độ Phủ Chúa (Mạc-Phủ - Shogunate) Tokugawa từ 1603 đến 1868, nước Nhật an định, phồn thịnh, ít tiếp xúc với ngoại quốc, giai cấp thương nhân dần dần tăng tiến trong xă hội; sau đó là thời các Thiên Hoàng: Minh Trị - Meiji 1868 - 1911, Đại Chính - Taisho 1912 - 1926, Chiêu Hoà - Showa 1926 - 1989, và hiện nay là B́nh Thành - Heisei, từ 1989.

 

Truyện ngắn "Ima wa naki Joô no tame ni" đă đăng trong Tuyển tập "Kaiten Mokuba no Deddo Hi-to - Carousel's Dead Heat - Chạy Đua Sát Nút Trên Ṿng Quay Ngựa Gỗ" xuất bản tháng 10 năm 1985, là truyện thứ 10 trong tập truyện "Người Ti-Vi" từ Nhà xuất bản Đà Nẵng, quư 3 năm 2007.