Biển

Dazai Osamu

Phạm Vũ Thịnh dịch

 

 

Lời người dịch:

Truyện ngắn nầy được dịch từ nguyên tác tiếng Nhật "Umi" trong bản công khai trên mạng Aozora Bunko (Kho Sách Ngoài Trời)  tháng 6 năm 2004.

 

Thời nhà tôi c̣n ở khu Mitaka của thành phố Tokyo, bom dội xuống gần nhà hầu như mỗi ngày, cứ nghĩ tôi có chết cũng chả sao cả, nhưng rủi bom rơi trên đầu con bé nầy khiến nó chết đi mà chưa được thấy biển một lần nào th́ thật là khổ tâm quá. Tôi sinh ra ngay giữa b́nh nguyên Tsugaru nên thấy biển rất trễ, đến khoảng mười tuổi mới thấy được biển lần đầu tiên. Nỗi phấn khích tràn ngập ḷng tôi lần ấy măi măi là một trong những kỷ niệm yêu quư nhất đời tôi. Tôi muốn thế nào cũng cho con bé nầy được thấy biển một lần trong đời.

Con tôi là một bé gái năm tuổi. Cuối cùng, nhà tôi ở Mitaka bị bom dội sập nát, nhưng người trong nhà may mắn không ai bị thương cả. Chúng tôi chạy nạn về quê vợ tôi ở thành phố Kofu. Nhưng rồi Kofu cũng bị máy bay địch dội bom, căn nhà chúng tôi ở cũng cháy tan cả. Mà cuộc chiến vẫn c̣n kéo dài. Chẳng làm sao hơn, tôi đành dắt díu vợ con trở về nơi tôi đă sinh ra. Đó là chốn cuối cùng để chết. Chúng tôi lên đường từ Kofu hướng về quê tôi ở Tsugaru. Mất ba ngày đêm mới lê lết được đến vùng Higashi-Noshiro của huyện Akita, từ đó đổi tàu sang tuyến Gonô, đă an tâm được phần nào.

-"Biển đâu nhỉ? Phía nào th́ thấy biển, hả ông?"

Tôi hỏi người soát vé. Tuyến xe lửa nầy chạy sát bờ biển.

Hoá ra chúng tôi ngồi phía trông thấy biển.

-"Sắp thấy biển đấy nhé. Ngay đây thôi. Sắp thấy biển của anh chàng Urashimataro [1] đấy".

Chỉ có ḿnh tôi nôn nao phấn khích như thế.

-"Đấy! biển đấy! Xem ḱa! thấy biển rồi. Ồ, biển đấy. Biển lớn thế đấy, thấy chưa! Đấy, biển đấy!"

Thế là cuối cùng, tôi đă có thể cho con tôi nh́n thấy biển được rồi.

-"Mẹ ơi, sông đấy chứ nhỉ, mẹ nhỉ?". Con bé thản nhiên.

-"Sông ǵ?". Tôi thất vọng.

-"À, sông đấy con". Vợ tôi đáp, nửa c̣n ngái ngủ.

-"Có phải sông đâu! Biển đấy chứ! Nói ǵ lạ thế! Ngược ngạo quá đi mất! Thế mà bảo là sông! Sao mà tai quái thế được chứ!".

Ḷng bực bội chán ngán, tôi lặng ngắm biển trong hoàng hôn, một ḿnh. 

  

Phạm Vũ Thịnh dịch

Sydney 12-2005

 

Cước chú:

[1] Urashimataro: nhân vật đồng-thoại Nhật Bản, nhờ cứu con rùa mà được xuống chơi Thủy cung, sống những ngày sung sướng ở đấy, nhưng nhớ nhà, trở về với một hộp Cung chúa tặng cho với điều kiện không được mở ra, nhưng khi về đến nhà, đă không kiềm được ḷng hiếu kỳ, mở ra xem và nhiễm làn khói trắng mà biến thành ông già râu bạc. Tương tự chuyện Từ Thức lên Tiên, Lưu Nguyễn nhập Thiên thai.